Bạch Đường Sinh không rõ vì sao anh ta đến đây nên cũng khách sáo vài câu.
Thật ra cậu phát hiện khí sắc của Vưu Trinh rất kém, khi trang điểm thấy không rõ, nhưng tẩy trang rồi lại lộ hẳn ra.
“Gần đây có phải trong người thầy Vưu không khỏe hay không? Vừa hay đang ở bệnh viện, anh có muốn đi kiểm tra thử không?”
Vưu Trinh lại lắc đầu, “Tôi đã kiểm tra rồi.”
Hai người lại cười nói hàn huyên vài câu, Vưu Trinh đột nhiên nói: “Trước kia tôi đã từng hợp tác với ảnh đế Ô, chỉ cảm thấy con người anh ta rất lạnh lùng.
Lần này tới đây lại phát hiện anh ta không phải lạnh lùng, chỉ là với ai mà thôi.”
“Tỷ như, anh ta với cậu rất ôn hòa, giống như là với bạn bè bình thường quen biết đã lâu.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, không biết tại sao, nhưng vẫn trả lời: “Thầy Ô thoạt nhìn thì không dễ ở chung, về sau quen rồi thật ra anh ấy là một người rất dịu dàng chu đáo."
Vưu Trinh cười cười: “Đây là lần đầu tiên nghe có người mô tả ảnh đế Ô dịu dàng.”
Nụ cười của anh ta chẳng loan đến đáy mắt, rồi lại bình tĩnh mà dời đề tài đi, “Ảnh đế Ô vốn là định giới thiệu cậu đến truyền thông Thâm Ý cậu biết không?”
“…”
Bạch Đường Sinh thật sự không biết.
Đời trước đúng thật là cậu đến Thâm Ý, nhưng lại là người bên kia chủ động liên hệ mình…
Song muốn nói trong đó là Ô Bách Chu nhúng tay, thật sự đúng là có khả năng.
Nụ cười của Vưu Trinh nhạt đi, “Chuyện này cũng là A Thâm nói với tôi… Chính là vị trúc mã tôi thích gây xôn xao trên Weibo gần đây, Diệp Thâm.”
Trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, để tránh cho anh ta xấu hổ, mọi người đều ngậm miệng không nhắc tới chuyện trên hot search Weibo, không ngờ chính Vưu Trinh lại đột nhiên nói tới.
Bạch Đường Sinh nhíu mày, cậu không rõ cuối cùng thì Vưu Trinh muốn làm gì, nhưng có trực giác đối phương không có ác ý, vì thế cũng kiên nhẫn mà nghe.
“Chuyện tôi thích Diệp Thâm này… Là sự thật.”
Bạch Đường Sinh có chút nhìn không thấu vẻ mặt lúc này của Vưu Trinh, trong mắt cất giấu nét bi ai, còn có sự thương hại.
Nếu bi ai là nhằm vào chính Vưu Trinh, vậy thương hại thì sao?
“Cậu ấy là thẳng, cho nên tôi thích cậu ấy gần mười năm, lại không nghĩ rằng bí mật này đột nhiên bị xé ra.
Vì vậy, có thể đến bạn bè với cậu ấy tôi cũng không thể làm."
“Dù sao cũng may, cậu ấy đã đính hôn rồi, tôi cũng nên buông bỏ đoạn cảm tình này đi thôi.”
Bạch Đường Sinh do dự, lúc sau hỏi: “Anh ta… Thích cô gái kia sao?”
Cậu biết cô gái kia là ai, là cô con gái út nhà họ Chúc, Chúc Thuần Sấm.
Dù sao việc này ở đời trước cũng làm ầm ĩ huyên náo.
Gần đây chuyện thương nghiệp liên hôn không có gì là lạ, nhưng lại không bao lâu sau, cuộc liên hôn này đột nhiên bị hủy bỏ.
Đời trước Bạch Đường Sinh ở Thâm Ý, biết sau khi hôn ước bị hủy bỏ Thâm Ý bị nhà họ Chúc điên cuồng công kích.
Vì vậy mà có suy đoán đại khái, chuyện hủy hôn ước sợ là quyết định của Diệp Thâm.
Cậu không biết kết cục của Diệp Thâm và Vưu Trinh đời trước, bởi vậy cũng không giúp được gì.
Vưu Trinh cong cong đôi mắt: “Có thích hay không cũng không quan trọng.”
Anh ta cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, lại nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày thích cậu ấy, tôi đã biết phần tình cảm này cần phải bị chôn vùi thật sâu trong lòng, không thể lộ ra một chút nào."
“Nếu cậu yêu một người không thể nào có được, vậy hoặc là cậu rời xa người nọ, hoặc là cậu đóng chặt lòng mình, giấu ở một góc, đừng nói là người khác, đến cả chính cậu cũng không thể tìm ra."
Đôi mắt Bạch Đường Sinh giần giật, “…”
Vưu Trinh đứng lên, cho Bạch Đường Sinh một nụ cười cuối cùng, “Đây là câu thoại trong một bộ phim của tôi, tôi… Cũng cho là như vậy."
Bạch Đường Sinh hé miệng, lại chỉ nói ra một câu: “…Đi đường chú ý an toàn.”
- -
Chuyện Bạch Đường Sinh đóng phim bị thương nằm viện nhanh chóng lên hot search, nguyên nhân là do nhân viên làm việc tại đoàn phim truyền ra một đoạn ghi hình, đúng là cảnh cậu đẩy Ô Bách Chu ra sau đó lều đạo cụ sập xuống kia.
# Bạch Đường Sinh bị thương vì cứu Ô Bách Chu# Hot search này chiếm bảng ba bốn ngày, đồng thời cũng mang đến cho Bạch Đường Sinh rất nhiều fan, cũng chiếm được cảm tình của người qua đường.
Trên Weibo cậu còn có rất nhiều Bé Cá Mực đến xin lỗi vì trước đó đã hãm hại cậu, cũng có đến nói cảm ơn cậu đã cứu thầy Ô vân vân.
Còn có một số là chuyển luôn thành fan cp của Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh, tuyên bố hai người tuyệt đối là chân ái gì đó.
Hà Nhiên càng giật mình kêu lên: “Fan trên siêu thoại của "Đường Trắng" đã vượt 30 vạn! "Cháo Trắng" cũng đã 10 vạn!”
Nhưng Bạch Đường Sinh nghe những tin này lại không sinh ra chút hứng thú nào mà im lặng sắp xếp đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
Sau đó, cậu thấy bó hoa đầu giường hai ngày trước Vưu Trinh đưa đến, là nguyệt quý.
Nguyệt quý rất thường gặp, cũng có rất nhiều ngụ ý, xem như là bình an khỏe mạnh tặng người bệnh cũng không có gì lạ.
Thứ thật sự hấp dẫn tầm mắt Bạch Đường Sinh là ẩn trong bó hoa có vài chấm nhỏ điểm sắc khác nhau.
Cậu duỗi tay hái ra, phát hiện bó nguyệt quý lớn còn cất giấu mấy đóa sử quân tử và diên vĩ.
Hà Nhiên thấy Bạch Đường Sinh đang ngẩn người, không khỏi nói: “Hoa vứt đi, sắp héo rồi."
Sau khi Bạch Đường Sinh im lặng một hồi mới trả lời: “Được.”
“Thầy Ô…”
Vốn Hà Nhiên muốn nói thầy Ô cho cậu ta mượn xe, đợi lát nữa lái thẳng đến đoàn phim, nhưng còn chưa nói xong đã bị Bạch Đường Sinh cắt ngang.
“Hà Nhiên, từ hôm nay trở đi ở bên ngoài nói chuyện cậu phải chú ý chút, cố gắng đừng cột tôi và thầy Ô lại với nhau."
Hà Nhiên ngẩn ra, “Vì sao ạ?”
Ô Bách Chu vốn đã sắp đến cửa phòng lại dừng bước, sắc mặt Bạch Đường Sinh nhàn nhạt, giống như lại quay về khi vừa mới sống lại.
“Tôi và anh ấy mới vừa hợp tác quay một bộ phim đồng tính, sau này thật ra không tiện ngồi cùng một bàn lắm, kể cả cùng một khung hình.
Cậu nói chuyện không đề phòng một chút sẽ lập tức trở thành nhược điểm dưới tay người có lòng dạ."
“Như vậy ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của anh ấy.
Sự tồn tại bây giờ của tôi giống như một quả bom bên người anh ấy vậy, nếu kẻ có lòng nhắm vào lợi dụng, vậy thầy Ô thân yêu của cậu sẽ có thể không tẩy sạch được."
Bạch Đường Sinh xoay người: “Vả lại, anh…”
Cậu đột nhiên không kịp đề phòng mà đối diện với tầm mắt Ô Bách Chu, có chút kinh ngạc: “Thầy Ô, sao anh lại tới đây?”
“Đón cậu.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu bình tĩnh, hắn nghiêng người, “Đi thôi.”
Hà Nhiên lẽo đẽo theo sau hai tôn đại thần, cứ cảm thấy không khí giữa hai người này có chút quái quái.
Đi đến gara, Ô Bách Chu đột nhiên mở miệng: “Hà Nhiên chạy xe trước đó cậu chạy đến đây