Ô Bách Chu đứng ở huyền quan, mặc bộ đồ ở nhà màu nâu, vẻ mặt ôn hòa: “Hoan nghênh về nhà.”
Tim Bạch Đường Sinh đập chệch đi một nhịp, ánh mắt cậu trói chặt trên người Ô Bách Chu, “Thầy Ô, không ngờ quay show tạp kỹ còn có thể gặp được bé cá mực của anh."
Ô Bách Chu nhướng mày: “Không phải cậu cũng là bé cá mực của tôi hay sao?”
Bạch Đường Sinh chớp chớp mắt: “Không, tôi là cá mực bự.”
Ô Bách Chu không nhịn được cười một tiếng, hắn nhìn về phía sau bên cạnh Bạch Đường Sinh, “Nhìn thấy tôi tốt xấu gì cậu cũng vờ ra vẻ kinh ngạc một chút chứ."
Bạch Đường Sinh bị khóe miệng giương lên của Ô Bách Chu làm cho tinh thần rối loạn, phản ứng chậm một nhịp mới quay đầu lại, phát hiện ở đó có một cái camera: “Bây giờ tôi giả vờ cũng không kịp nữa rồi phải không?"
“Tổ tiết mục tổ này cũng quá độc ác rồi, đến cả trong phòng cũng quay?” Bạch Đường Sinh dí sát mặt vào camera, “Lỡ như có người ngủ ngáy hay nghiến răng, hoặc là có thói quen xấu thì làm thế nào đây?”
“Cậu không có là được không phải sao?”
Ô Bách Chu xách cổ áo Bạch Đường Sinh, kéo cậu đến mép giường, “Trước tiên mở vali ra, tôi phải kiểm tra một chút.”
Bạch Đường Sinh ngồi xổm xuống, chậm rãi mở vali, “Có thể xem ở tôi là cá mực của anh mà giơ cao đánh khẽ không?”
Ô Bách Chu trước ống kính ôn hòa hơn ngày thường.
Không biết có phải do bạn cùng phòng là Bạch Đường Sinh hay không mà thoạt nhìn hắn rất thoải mái dễ chịu, “Làm sao, thầy Bạch mang thứ không nên mang theo à?”
Bạch Đường Sinh: “Không có không có!”
Ô Bách Chu đưa lưng về phía camera, chặn ống kính: “Ừm quần áo… bàn chải đánh răng khăn lông… đồ lót… Phát dục không tồi.”
Bạch Đường Sinh theo bản năng liếc mắt nhìn camera một cái, không ngờ ảnh đế Ô lại đột nhiên nói chuyện không phù hợp với trẻ em, đây là ở trước máy quay đấy!
Ô Bách Chu đứng lên, trong tay xách theo một túi kẹo thỏ trắng nhỏ, “Đây là hàng cấm, thầy Bạch.”
Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ cười: “Nếu bị phát hiện…”
Ô Bách Chu lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, biết rõ làm cách nào để tạo đề tài trong khi quay chương trình tạp kỹ, cũng am hiểu người xem muốn xem cái gì.
Chỉ là trước kia hắn khinh thường làm như vậy, cũng không cần phải làm như vậy.
“Nếu thầy Bạch ngọt miệng một chút, tôi coi như không nhìn thấy.”
Trước ống kính Ô Bách Chu khiến Bạch Đường Sinh có chút đỡ không nổi, cậu ma xui quỷ khiến nhớ tới cái H văn lần trước đọc được trong di động Hà Nhiên, “… Anh Bách Chu ơi?”
Hai người đều lặng thinh, Ô Bách Chu xé túi kẹo thỏ trắng ra, lấy một viên đưa đến bên miệng Bạch Đường Sinh: “Há miệng.
Dư lại vẫn phải nộp lên, dù sao cũng bị quay phải rồi…”
Bạch Đường Sinh ngoan ngoãn ăn, cảm thấy hôm nay thỏ trắng có hơi ngọt quá.
Hai người thu xếp xong rồi xuống lầu.
Bốn người khác đã chờ ở phòng khách, nghe tiếng bước chân của bọn họ mà cùng ngẩng đầu lên, đều tò mò thân phận của khách mời thần bí.
Bạch Đường Sinh rất có dự đoán trước mà bưng kín tai mình, quả nhiên không qua một giây đã vang lên tiếng hét chói tai của Tiêu Duyệt: “A a a a a a!”
Minh Triều cách Tiêu Duyệt gần nhất, hứng trọn, “Lỗ tai tôi muốn điếc rồi.”
Vẻ mặt Tiêu Duyệt hưng phấn ôm lấy cánh tay Ngụy Lạc, thiếu điều nhảy dựng lên, “Sinh thời tôi lại có thể tham gia show giải trí với nam thần...! Tôi chết mất a a a! Minh Triều cậu tự véo mình xem, xem xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?"
Minh Triều cạn lời cứng họng: “Sao lại véo tôi?”
Ngụy Lạc cũng cảm thán từ tận sâu trong lòng: “Khi ở cửa tôi đã đoán hết hơn nửa giới nghệ sĩ rồi mới ôm thái độ thử xem nói tên của thầy Ô.”
Mọi người đối với sự xuất hiện của Ô Bách Chu đều vô cùng ngạc nhiên thích thú, đặc biệt là đối với Tiêu Duyệt.
Một tiếng trước cô nàng vừa mới nói phải cố gắng nỗ lực tranh thủ cơ hội hợp tác cùng thần tượng.
Kết quả nguyện vọng này lại thực hiện được nhanh như vậy.
Sau khi thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, thông báo lại lần nữa vang lên.
Lần này là tuyên bố một quy tắc, chính là trong bảy ngày này mọi người cần phải tự thân giải quyết tiền ăn ba bữa.
Nói cách khác, bây giờ bọn họ phải ra ngoài kiếm tiền.
Tổ quay phim đã chuẩn bị xong trong vườn biệt thự, chỉ chờ bọn họ xuất phát.
Minh Triều bất đắc dĩ thở dài: “Ở biệt thự thì có gì hay? Chúng ta không phải là một nghèo hai trắng sao."
Di động của sáu người đều đã bị tịch thu, trên người cũng không có chút tiền mặt nào.
Bây giờ bọn họ cần phải dựa vào đầu óc mình tìm cách kiếm tiền cơm bảy ngày sắp tới.
Chia nhóm nhỏ theo phòng, mỗi người phụ trách nhóm của mình.
Tiêu Duyệt và Ngụy Lạc chọn một con đường rồi rời đi trước.
Hạ Bạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, như là đang quan tâm tiền bối: “Thầy Ô và thầy Bạch có tính toán gì không?”
Ô Bách Chu nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, không có ý định trả lời.
Bạch Đường Sinh lại đùa, khẽ mỉm cười: “Tôi định tìm ai đó bán thầy Ô đi, như vậy mấy ngày tới này tôi có thể phát tài rồi."
Ô Bách Chu nghe vậy cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ kéo cánh tay Bạch Đường Sinh rời đi, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy cậu chuộc tôi về?”
Bạch Đường Sinh nghe thật đúng là làm ra vẻ suy tư, “Cũng không phải không được, chờ sau khi tôi kiếm được tiền rồi…”
Vì không có di động, hai người lang thang không mục tiêu đi trên đường.
Có mũ và khẩu trang tổ tiết mục tổ phát cho, cũng không ai nhận ra bọn họ.
Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu như là tản bộ chầm chậm tán gẫu trên đường hết nửa giờ.
Đề tài nói chuyện phiếm chẳng hề có liên quan đến chuyện kiếm tiền, anh trai quay phim nhịn không được phải nhắc nhở: “Đã 12 giờ rồi.”
“Đừng lo.”
Bạch Đường Sinh ngoái đầu an ủi một câu, rồi lại quay sang nói chuyện phiếm với Ô Bách Chu: “Anh đoán bên trong con gấu là nam hay nữ?"
Ô Bách Chu nhìn theo tầm mắt cậu, là một người phát tờ rơi mặc đồ gấu nâu, “Đáp đúng có thưởng gì không?”
Bạch Đường Sinh nghĩ nghĩ nói: “Tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu của anh.”
Ô Bách Chu dừng