Trở lại đoàn phim, đạo diễn vậy mà lại đến an ủi, “Thế nào rồi, có muốn nghỉ một ngày hay không?”
Bạch Đường Sinh biết đạo diễn chỉ nói lời khách sáo, tất nhiên cũng sẽ không vội làm mình bẽ mặt, “Không cần đâu, cháu khá hơn nhiều rồi.”
Đạo diễn rất ưng ý Bạch Đường Sinh.
Không cao ngạo không nóng nảy, kỹ năng diễn xuất không tồi, thái độ bình tĩnh, tốt hơn nhiều so với mấy thịt tươi đang hot.
Ông nghĩ ngợi còn nói thêm: “Ngành này chính là như vậy, hot lên dễ bị người ta ganh ghét, nhất cử nhất động đều dễ dàng lọt vào tầm mắt người không có lòng tốt.
Nếu cậu muốn đi được xa hơn thì không thể quá để ý lời tiêu cực người khác nói với cậu, tâm thái phải tốt một chút.”
Từ trước đến nay Bạch Đường Sinh không để bụng người khác nói thế nào, tuy rằng cậu mang thân xác 22 tuổi, nhưng linh hồn lại là 28 tuổi.
Cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, nhưng cậu vẫn nói lời tận đáy lòng, “Cảm ơn ạ.”
Mấy ngày nay tâm trạng Đào Nghệ rất tốt, NG cũng ít hơn trước nhiều.
Cô cầm một ly trà sữa đưa qua, "Thầy Bạch, mời anh uống này!"
Bạch Đường Sinh nhận trà sữa: “Cô không sợ mập lên à?”
Đào Nghệ nói đúng tình hợp lý: “Phải thỏa mãn dạ dày mình trước sau đó mới có sức mà giảm cân!"
Đã lâu Bạch Đường Sinh chưa uống trà sữa, lần cuối cùng là khi ở đoàn phim trước Ô Bách Chu mua cho cậu một ly.
Đào Nghệ thấy cậu cắm ống hút vào, vô cùng cẩn thận hỏi: “Thầy Bạch, anh đã xem Weibo chưa?"
“Chưa xem.”
Bạch Đường Sinh lắc đầu, di động vang lên một tiếng, là tin nhắn Ô Bách Chu gửi đến: Tôi đã đến đoàn phim rồi.
Khóe miệng Bạch Đường Sinh khẽ giương lên: Hôm nay hẳn anh không diễn phải không, ngủ một giấc trước đi.
Ô Bách Chu: Không muốn ngủ một mình, muốn ngủ cùng em.
“…”
Tay Bạch Đường Sinh run lên, tai cũng đã có chút đỏ.
Bên tai cậu là giọng bó tay của Đào Nghệ: “Thầy Bạch có đang nghe em nói không đấy?"
Cậu cố tình lờ đi tin nhắn Ô Bách Chu gửi tới, "Vừa rồi tôi trả lời tin nhắn của người bạn, không để ý nghe, làm sao vậy?”
“Em bảo anh xem Weibo xem.”
Đào Nghệ lẩm bẩm: “Cái gì mà bạn chứ, là bạn gái chứ gì, cười dịu dàng như vậy."
“Không phải bạn gái.”
Là bạn trai.
Bạch Đường Sinh mở Weibo, mới phát hiện bản thân lên hot search, # Bạch Đường Sinh tự mình lăng xê #
Cậu nhấn vào xem, phát hiện đây là nói chuyện cậu đột nhiên sửa ghi chú Weibo.
Bên dưới có fan suy đoán chữ trên Weibo có phải là ý đang nói muốn gặp được người mình thích trong năm hai mươi tám tuổi hay không?
[ Anh định yêu đương khi hai mươi tám tuổi sao? Tui khóc ]
[ Bạch Bạch đây là ra tay phủi sạch tai tiếng của ảnh với thầy Ô đây mà ]
[ Lầu trên lượn hộ, thầy Ô tôi còn chưa nói gì, cậu ta có tư cách gì mà phủi, ké fame xong đổ vỏ à? ]
[ Đừng chửi, mấy người làm cho rõ ràng, bây giờ Bạch Bạch là nghệ sĩ dưới tay thầy Ô, mắng Bạch Bạch với mắng thầy Ô thì có gì khác nhau? ]
[ Mấy người không nghĩ tới hai tám gặp người, "hai tám" là chỉ mười sáu tuổi* sao, nhiều khi thầy Bạch mười sáu tuổi cũng đã gặp người mình thích…]
(*)Khúc này t cũng chả hiểu sao, cách giải thích duy nhất là chuyển đổi số thập phân mã nhị phân gì đó này lĩnh vực mù của t=)), để v cho mng nhìn hình dung th nha
Bạch Đường Sinh nhướng mày, cậu thoáng nhớ lại, lần đầu cậu biết đến diễn viên tên Ô Bách Chu đúng thật là năm mười sáu tuổi.
Lúc ấy nhà cậu vẫn chưa phá sản, cậu vẫn còn là một tiểu phú nhị đại, sống vô cùng nhẹ nhàng vô tư.
Khi đó, Ô Bách Chu mới vừa nhận được giải ảnh đế đầu tiên.
Hắn đứng trên bục nhận thưởng, không có hưng phấn, không có vui sướng, cả người trông thu hút phóng khoáng, cứ như là hắn vốn nên đứng trên tầng mây để vạn chúng chiêm ngưỡng.
Lúc ấy cảm giác của Bạch Đường Sinh đối với hắn dừng lại ở ấn tượng "Giá trị nhan sắc không tồi lại có thực lực".
Thế nào cậu cũng không thể ngờ, chưa đến hai năm, nhà mình phá sản, cha tự sát, cuối cùng lại là diên viên có "Giá trị nhan sắc không tồi lại có thực lực" này kéo cậu lên.
Khiến cho cậu có thể nhìn thấy được chút ánh mặt trời.
Lại nói tiếp, lần đầu tiên Ô Bách Chu được giải ảnh đế cũng mới hai mươi hai tuổi.
Có thể thấy được sự khác biệt giữa Bạch Đường Sinh hai mươi tuổi và Ô Bách Chu hai mươi tuổi.
Bạch Đường Sinh tiếp tục lướt bình luận, đại đa số đều đang nói gần đây cậu mất nhiệt độ cho nên cố ý sửa tên Weibo kiếm đề tài.
Người trong giới vừa nhìn đã biết là thủy quân kéo đến là nhiều, song vẫn có nhiều dân mạng không biết thực hư cũng hùa theo.
Hot search này ngày hôm sau khi Bạch Đường Sinh rời giường đã hoàn toàn mất hút, thay vào đó là Ô Bách Chu @ Ô Bách Chu khen ngợi tên mới của Bạch Đường Sinh#.
Đạo diễn thông cảm cho "bệnh tình" của Bạch Đường Sinh nên buổi sáng không xếp lịch diễn, để cậu ngủ đủ.
Bạch Đường Sinh thấy vậy tất nhiên vui mừng, vừa hay cậu có thể tranh thủ dịp này đến bệnh viện.
Cậu không để Hà Nhiên đi theo, chỉ nói là ra ngoài một chuyến, một mình một người lên xe.
Cậu lẳng lặng ngồi đợi chốc lát bên trong xe, không quá mười phút, điện thoại của Ô Bách Chu đã gọi đến.
“Chào buổi sáng.” Ô Bách Chu nói.
“Chào buổi sáng, thầy Ô.” Bạch Đường Sinh cười khẽ đáp lại.
Hai người nói chuyện linh tinh trong chốc lát, Ô Bách Chu lại hỏi: “Chuyện Weibo hôm qua sao lại không nói với tôi? Nếu không phải hôm nay Hứa Diệp nhắn tôi nói Weibo em bị điều hướng thì tôi cũng không biết việc này.”
Bạch Đường Sinh không hề để trong lòng, "Cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Cũng đúng là bởi vì không phải chuyện gì to tát, cho nên phòng làm việc công chúng cũng không báo cho Ô Bách Chu.
Bạch Đường Sinh dựa vào trên ghế lái, “Sao nào, anh còn tưởng em giống như một đứa trẻ à, ở bên ngoài bị ăn hiếp nên về nhà mách người lớn sao?"
Giọng Ô Bách Chu mang theo tia ý cười: “Thì ra em xem tôi là người lớn trong nhà sao?”
“…”
Bạch Đường Sinh hỏi: “Không phải người lớn thì là gì?”
Giọng nói Ô Bách Chu vang bên tai Bạch Đường Sinh: “Tôi là chủ nợ của em mà bé cưng."
Bạch Đường Sinh bị tiếng “Bé cưng” này gọi mà run cả tay, di động rớt thẳng xuống đùi cậu.
Cậu khẽ "shh” một tiếng, Ô Bách Chu nghe tiếng, ý cười càng sâu: “Đừng kích động nào bạn trai.”
“…”
Bạch Đường Sinh hỏi: “Anh có chắc là lần này mình đóng vai Gia Tĩnh đế chứ không phải là bị hồ ly tinh nào nhập vào không?"
Ô Bách Chu nói: “A, vậy em cũng nên cẩn thận… Cẩn thận tinh tẫn thân vong.”
Mắt thấy đề tài có chút bẻ cong, Bạch Đường Sinh nghiêm túc nói: “Sau khi lập quốc không được thành tinh.”
Bên phía Ô Bách Chu truyền đến chút tiếng động, như là kêu hắn chuẩn bị trang điểm, qua vài giây hắn nói: “Tôi phải làm việc rồi, chờ khi rảnh lại gọi với em.
Mấy lời trên mạng em đừng xem nhiều, bây giờ em không có tác phẩm trấn mình rất dễ bị bôi đen."
Bạch Đường Sinh gật đầu, sau đó nhận ra Ô Bách Chu không nhìn thấy động tác cậu, nói: “Vâng, em không thèm để ý.”
Ô Bách Chu như là là thở dài: “Tôi lại hy vọng em có thể để ý một chút.”
Cúp điện thoại, Bạch Đường Sinh trực tiếp lái xe chạy đến bệnh viện.
Bạch Đường Sinh nhìn giấy kết quả kiểm tra, tuy rằng đã đoán trước được, nhưng lòng cậu vẫn không khỏi trĩu xuống.
Bác sĩ đã qua tuổi hoa giáp nhìn cậu nói: “Cậu đừng lo lắng, tuy rằng là u, nhưng lần này cậu kiểm tra rất đúng lúc, nó vẫn còn nhỏ, hẳn là vừa mới hình thành không bao lâu.
Cậu mau chóng làm phẫu thuật, sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Bạch Đường Sinh nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, một con chim bay đến đậu lên, “Nếu phẫu thuật… Tỉ lệ thành công có cao không?”
Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Vị trí