Bạch Đường Sinh nhìn đầu đề hot search bị mình và Ô Bách Chu chiếm cứ mà có chút bó tay.
Dưới ảnh hưởng do Hà Nhiên lải nhải mỗi ngày, đôi khi cậu cũng sẽ mở siêu thoại cp của mình và Ô Bách Chu lướt một vòng.
Còn vì sao không lấy tài khoản phụ, đừng hỏi, hỏi thì là do lười tạo tài khoản phụ, hỏi thì là vì cậu chẳng có gì để sợ.
Siêu thoại “Đường Trắng” sớm đã hơn một triệu fan, nhưng fan CP "Cháo Thêm Đường" đang thấp thoáng có nguy cơ vượt mặt "Cháo Trắng".
Fanfic trong siêu thoại được update ồ ạt, có bộ thật sự không nỡ nhìn thẳng, nhưng có bộ thật đúng là viết không tồi, cũng không phải đều là H văn.
“Xem cái gì mà nghiêm túc vậy?"
Tắm rửa xong, Ô Bách Chu nhìn Bạch Đường Sinh đang ở trên giường xem di động, trực tiếp chống tay bên eo cậu, bao cả người trong lồng ngực mình.
“Truyện fan viết cho hai chúng ta mặt trơ trán bóng không biết xấu hổ." Bạch Đường Sinh nói ra mà mặt không đỏ tim không đập, có chút buồn cười không chịu được, “Xem bộ này này, em biến thành một con mèo, anh biến thành một con chó.”
Bạch Đường Sinh hơi nghiêng điện thoại sang cạnh, để Ô Bách Chu ở trên xem rõ hơn một chút: “Thế này thì làm thế nào, phải có chướng ngại sinh sản khác loài nhỉ, kích thước cơ thể kém nhiều như vậy…”
“…” Ô Bách Chu nắm lấy eo Bạch Đường Sinh, lật người để cậu đối mặt với mình, “Ừm, vậy có lẽ làm một lần em sẽ phải chết trên giường tôi luôn rồi."
“…” Bạch Đường Sinh liếm liếm môi, những lời này khiến cậu đột nhiên nghĩ tới năm ngoái sau khi chuyện cậu sinh bệnh bị Ô Bách Chu biết được thì bị "trừng phạt".
Ô Bách Chu nói thế nào? “Hoặc là em cùng tôi sống đến bạc đầu, hoặc là bây giờ em bị tôi làm chết trên cái giường này."
Sau đó đúng thật là cũng làm, nhưng lại không chết.
Lúc ấy khi Ô Bách Chu nói lời này trong lòng cậu vẫn là một vùng u tối, không có cảm giác quá mức chấn động.
Bây giờ nhớ lại, Ô Bách Chu với người ngoài vẫn luôn lạnh nhạt lại nói với cậu lời như vậy...!
Thầy Ô của cậu cũng quá gợi cảm rồi chứ?
Khoảng cách lúc này của hai người có chút gần quá mức, may mà Bạch Đường Sinh đã ném điện thoại sang một bên, nâng cánh tay choàng lấy cổ Ô Bách Chu hôn môi với hắn.
Ngày hôm qua sau khi quay xong cảnh cuối hai người ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm đến sáng đã bay về, ở nhà quấn quýt lấy nhau một ngày rồi lại lăn giường.
“Nhẹ chút…” Bạch Đường Sinh nắm bả vai Ô Bách Chu khẽ nỉ non, “Có hơi không chịu nổi…”
Ô Bách Chu làm người ta hoàn toàn không có chút lưu tình, “Chúng mình nuôi một con mèo đi."
Bạch Đường Sinh để lại vài vết cào trên lưng Ô Bách Chu: “Lúc này… A… Anh vậy mà lại nghĩ đến con mèo khác…”
Cuối cùng thì vẫn nuôi mèo, thật ra Bạch Đường Sinh không ý kiến, đối với sinh vật mềm như bông này cậu cũng không phải ghét, nhưng cũng không đặc biệt thích.
Sở dĩ đồng ý nuôi mèo với Ô Bách Chu là bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới khi chơi trò chơi ở show tạp kỹ đó, vì trong nhóm chỉ có mình cậu chưa từng nuôi thú cưng mà bị phạt rượu.
Vậy nên trước kia Ô Bách Chu hẳn là từng nuôi thú cưng nhỉ…
Trong khoảng thời gian này Ô Bách Chu đề xuất rất nhiều lần, thật ra là chính hắn muốn nuôi, Bạch Đường Sinh tất nhiên sẽ vui vẻ thỏa mãn hắn.
“Muốn nuôi giống gì?” Bạch Đường Sinh vừa lướt di động vừa hỏi.
“Tùy em thích.” Ô Bách Chu xoa đầu cậu.
“Nhiều giống quá…” Bạch Đường Sinh nói thầm: “Không thì chúng ta nuôi một con mèo vàng đi?”
“Lần trước trên Weibo em thấy ảnh chụp của một fan, rất đáng yêu.” Bạch Đường Sinh bổ sung: “Rất giống nhóc của bé đàn em kia."
Ô Bách Chu: “…”
Cũng chỉ có Bạch Đường Sinh nói mèo vàng giống với lông ngắn.
Ô Bách Chu cúi đầu cắn một cái lên cổ Bạch Đường Sinh, "Không được gọi cậu ấy là bé đàn em."
“Được được được Tiểu Diệp, rất giống với nhóc của Tiểu Diệp.”
Ô Bách Chu miễn cưỡng vừa lòng.
Ngày hôm sau, Hà Nhiên liền mang một đống vật dụng cho mèo đến.
Ô Bách Chu nhờ dì Mai dọn một cái phòng nhỏ trên lầu một ra, làm phòng ngủ cho mèo.
Đến buổi tối, Tề Kỳ mới xách theo một con mèo con đến cửa.
“Sao lại đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?"
Ô Bách Chu vẫn ở trên lầu chưa xuống, chỉ có Bạch Đường Sinh ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, “Cảm thấy rất đáng yêu thì nuôi thôi."
Mèo con chỉ có hai tháng tuổi, mới vừa biết đi vững, gầy chẳng được mấy cân.
“Em thấy mèo vàng của người khác béo lắm, sao nó lại gầy như vậy?"
Tề Kỳ dở khóc dở cười: “Lúc này mới bao lớn đâu, nuôi một đoạn thời gian mới có thể béo lên.
Bây giờ cậu ngại nó gầy, qua mấy tháng nữa phải ngại nó béo.”
“Có lý.” Mèo con gặp hoàn cảnh lạ có chút sợ hãi, Bạch Đường Sinh thả nó về trong lồng.
Ô Bách Chu vẫn chưa xuống dưới, Bạch Đường Sinh do dự hỏi: “Chị Kỳ, trước kia có phải thầy Ô từng nuôi mèo không ạ?"
“Hả? Không có đâu…” Tề Kỳ sửng sốt, “Cũng không hẳn, khi chị quen cậu ấy đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, không chừng hồi bé từng nuôi."
“Vâng.” Bạch Đường Sinh không nói gì.
Tề Kỳ nhìn cậu trong chốc lát, châm chước: “Có phải cậu muốn biết chuyện trong nhà cậu ấy là như thế nào đúng không? Chị cũng không biết nhiều lắm, nhưng có thể nói đôi chút với cậu."
“Không cần ạ.” Bạch Đường Sinh lắc đầu: “Có cơ hội thích hợp em sẽ tự hỏi anh ấy."
Đối với chuyện vì sao quan hệ của Ô Bách Chu với người nhà lại căng thẳng như vậy tất nhiên là Bạch Đường Sinh muốn biết, nhưng ngẫm lại những chuyện đó cũng không phải ký ức đẹp, việc gì phải nhắc tới.
Huống chi tất cả đã là quá khứ, không cần phải lật lại chuyện cũ.
Cho dù Ô Bách Chu có giãi bày mọi chuyện, cho dù cậu có đau lòng cũng chẳng có cách nào quay về quá khứ ôm lấy Ô Bách Chu bé nhỏ kia.
Ô Bách Chu quả nhiên rất thích mèo, hắn ôm mèo con vô cùng cẩn thận, Bạch Đường Sinh nhìn có chút buồn cười, lại cảm thấy mới mẻ.
Tề Kỳ nhìn