Bạch Đường Sinh đi nhanh như là sợ đến trễ, mới vừa bước đến bậc thang lên nóc nhà đã vội vàng nhìn một lượt hiện trường.
Ô Bách Chu đứng bên rìa mái nhà, mọi trang bị đều đã xắp sếp xong.
Ngực Bạch Đường Sinh mạnh mẽ nhảy lên, tim đập nhanh đến khó tả, “Chờ một chút!”
Yến Chập và Trương Ninh Na, cả nhân viên đoàn phim đều quay đầu sang.
Chỉ là Ô Bách Chu đã bước ra một bước nhảy sang tòa nhà khác.
Trong giây phút đó, dây treo an toàn của Ô Bách Chu đột nhiên nứt toạc, trong nháy mắt cả người biến mất khỏi tầm mắt Bạch Đường Sinh.
Trong nháy mắt kia, trong đầu Bạch Đường Sinh trống rỗng, không khí như dừng lại, chỉ còn lại trái tim nặng nề đập trong lồng ngực, đập đến mức cậu như ngừng thở.
Cậu run rẩy dùng hết toàn bộ sức lực gào lên: “Ô Bách Chu!”
Dưới lầu liên tiếp truyền đến hai tiếng rầm rầm, mọi người lập tức chạy đến chỗ dưới rìa mái nhà xem.
Ô Bách Chu ngã xuống đất, phần bụng như còn có thứ gì đó.
“Thầy Ô… Sao lại ngã xuống…” Nhân viên đạo cụ kế bên run giọng nói.
“Má nó!” Yến Chập chửi ầm lên.
Mọi người như giật mình tỉnh dậy, Bạch Đường Sinh là người đầu tiên chạy xuống dưới lầu.
Vì đi quá gần mà còn dẫm hụt vài bậc thang, suýt té ngã.
Yến Chập vã những người khác cũng đi theo đến chỗ Ô Bách Chu, chỉ nhìn thấy phần bụng Ô Bách Chu đã đổ máu, bị một thanh gỗ đâm ở giữa.
Bạch Đường Sinh ôm người mà toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng, trong mắt chỉ còn lại đâu đớn và phẫn nộ.
Thoáng như còn có tự trách và hối hận.
Ô Bách Chu vẫn chút ý thức, bàn tay hắn dời khỏi bụng, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Bạch Đường Sinh: "Đừng sợ, tôi không sao...!Em đừng sợ..."
“Anh câm miệng đi.”
Bạch Đường Sinh cởi áo của mình quấn quanh bụng Ô Bách Chu để ngăn chảy quá nhiều máu.
Giọng cậu vẫn còn bình tĩnh, nói với mọi người: "Đã gọi 120 chưa?"
“Gọi rồi.” Khi mọi người ồ ạt chạy đến dưới lầu, Trương Ninh Na cũng đã lấy di động gọi 120.
“Bao lâu có thể tới?” Bạch Đường Sinh hít một hơi thật sâu.
“Khoảng mười phút.” May mà gần đây cũng có bệnh viện, hẳn là rất nhanh sẽ đến.
“Đạo diễn Yến, có thể giúp tôi đỡ Bách Chu một chút không?”
“Được…” Yến Chập tiến lên: “Cậu muốn làm gì?”
Bạch Đường Sinh cúi đầu hôn lên khóe miệng Ô Bách Chu một cái, như trấn an mà cười, sau đó nhường người cho Yến Chập, mình thì đi đến chỗ tổ trưởng tổ đạo cụ đang hoảng sợ bên cạnh.
Trừ Lạc Phi ra, đây là người thứ hai cậu đánh.
Bạch Đường Sinh chẳng hề nương tay, nắm đấm điên cuồng nện lên người tổ trưởng tổ đạo cụ, một cái, hai cái, ba cái…
“Mau… Kéo em ấy ra…” Ô Bách Chu mê mang nhìn cảnh tượng này, đau đớn trên bụng hoàn toàn không bằng được một phần mười nỗi đau trong tim khi hắn nhìn thấy Bạch Đường Sinh điên cuồng.
Trương Ninh Na ôm lấy eo Bạch Đường Sinh kéo cậu sang bên cạnh, “Đừng đánh nữa, Đường Sinh, đừng đánh nữa, còn đánh nữa người sẽ mất mạng đấy…”
Tổ trưởng tổ đạo cụ cả người chật vật, mặt mũi bầm dập, còn có chút máu.
Nhưng anh ta ăn đánh cũng không hề dám phản kháng, rõ ràng là cũng nhận ra vấn đề như Bạch Đường Sinh.
Anh ta thều thào: “Tôi không biết, tôi không biết nó dám làm chuyện như vậy..."
“Tốt nhất là anh nên cầu nguyện Ô Bách Chu bình an vô sự, nếu không để tôi xem anh và cháu trai anh có mấy cái mạng để đền."
“Đây là do người gây ra?” Yến Chập lập tức nhận ra chân tướng: “Cháu trai… Chính là thằng nhóc hôm nay anh mang đến đây?"
“… Rất xin lỗi, rất xin lỗi…” Tổ trưởng tổ đạo cụ đầy mặt hoảng loạn, chỉ có thể liên tục xin lỗi.
Xe cứu thương tới rất kịp lúc, Trương Ninh Na tìm một chiếc áo cho Bạch Đường Sinh thay.
Mà Ô Bách Chu đã nửa hôn mê, nhưng vẫn cố gắng mở mắt như cũ, nhìn về phía Bạch Đường Sinh: “Đường Sinh, đừng sợ…”
Hai mắt Bạch Đường Sinh đỏ bừng, lại không rơi một giọt nước mắt nào: “Ô Bách Chu, anh đừng quên, mạng của anh chính là mạng của em!"
Đây là lời hứa năm ngoái của cậu dành cho Ô Bách Chu sau khi phẫu thuật não xong.
Khi Ô Bách Chu hỏi quãng đời còn lại còn bao lâu, Bạch Đường Sinh cười, tràn ngập thâm tình nói: "Thầy Ô của em có thể sống bao lâu, quãng đời còn lại của em chính là bấy lâu."
Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu cùng lên xe cứu thương, khi y tá hỏi đến quan hệ của hai người, cậu miễn cưỡng cười: “Tôi là người yêu anh ấy.”
Cả quá trình Bạch Đường Sinh đều nắm lấy tay Ô Bách Chu, đưa hắn vào phòng phẫu thuật.
Trong giây phút cửa phòng phẫu thuật đóng lại ấy, cậu tê liệt ngã xuống mặt đất, cứ như là sức lực cả người đều đã bị rút cạn.
Theo sau đến là bọn Yến Chập, Trương Ninh Na đỡ bả vai Bạch Đường Sinh: “Trên mặt đất lạnh, đứng lên trước đã, đừng lo lắng, Bách Chu sẽ không sao đâu.”
“Tôi… Không có sức…”
Bạch Đường Sinh cố gắng chống người dậy, cả người lại không nhấc nổi một chút sức, cuối cùng vẫn là Yến Chập nửa đỡ kéo cậu dậy.
Quá trình chờ đợi kết quả rất dày vò, Bạch Đường Sinh ngồi trên băng ghế, trong đầu dần hiện lên từng hình ảnh sau khi cậu gặp Ô Bách Chu.
Cứ như thước phim đứt đoạn, hình ảnh cứ phát lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Ô Bách Chu mỉm cười dịu dàng với cậu, Ô Bách Chu rong ruổi trong cơ thể cậu, Ô Bách nói sẽ mãi ở bên cậu...!
Đến cuối cùng, hình ảnh trong đầu dừng ở một khắc khi Ô Bách Chu đứng trên mái nhà kia, giây phút ấy, hắn liền biến mất khỏi tầm mắt Bạch Đường Sinh.
Tất cả mọi người đều đến, Tề Kỳ Hà Nhiên, còn có Ô Hiếu Toàn và Chúc Hoán cậu dùng điện thoại của Ô Bách Chu gọi đến.
Cậu nhớ ra nên gọi hai người này đến, là sợ có chuyện đột xuất gì cần người nhà ký tên.
Rõ ràng người thân mật nhất với Ô Bách Chu là cậu, mà cậu lại không có quyền được ký lên giấy phẫu thuật.
Mọi người đều nôn nóng, hoặc lo lắng… Chỉ có cậu là chết lặng ngồi trên ghế, dường như còn xem như là bình tĩnh.
Không một ai biết, Bạch Đường Sinh đã nghĩ, nếu Ô Bách Chu xảy ra chuyện gì, cậu nên để kẻ ra tay chết như thế nào mới tốt.
Trên mặt cậu chỉ là nhìn như bình tĩnh để che giấu tàn nhẫn trong lòng mà thôi.
Ô Hiếu Toàn đã hiểu ra mọi chuyện qua lời Yến Chập, Trương Ninh Na cũng đã báo cảnh sát, có lẽ cháu trai của