“Mạc tiên sinh!”
Mặc kệ đồ đạc trong tay, An Nhu vội chạy tới bên Mạc Thịnh Hoan.
Khuôn mặt chú Mạc không còn chút huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở rất mỏng khiến An Nhu cảm thấy như mình không thở nổi.
“Nhanh, mau gọi 120!” An Nhu không nhịn được rơi nước mắt, vội gọi dì Dương, dì Dương cũng luống cuống, vội vã gọi điện thoại.
“Mạc tiên sinh, anh đừng làm em sợ.” Giọng An Nhu run run, cậu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, trái tim như muốn nhảy lên khỏi cổ họng, nước mắt cứ như chuỗi ngọc bị đứt, cứ vậy tuôn rơi.
“Xin lỗi anh, em không nên nói như vậy.” An Nhu nghẹn ngào không nói nên lời, “Mạc tiên sinh, anh tỉnh lại đi……”
Xe cấp cứu tới cực nhanh, An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, cũng ngồi lên xe cấp cứu tới bệnh viện.
“Trước khi hôn mê, tình huống của người bệnh thế nào?” Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu lau nước mắt, cắn môi nói thật, “Tôi nói muốn ly hôn……Thịnh Hoan anh ấy, anh ấy liền ngất luôn.”
Bác sĩ im lặng nhìn thoáng qua thiếu niên.
“Hẳn là anh ta bị sốc do cảm xúc cực đoan.” Bác sĩ bảo An Nhu cởi nút áo trên cùng cho Mạc Thịnh Hoan để anh dễ thở.
“Bác sĩ, liệu anh ấy có sao không.” An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, sắc mặt tái nhợt, trong lòng như có gì đó muốn sụp đổ.
“Không phải do một căn bệnh cố hữu nào đó gây ra thì thường sẽ ổn thôi.” Bác sĩ nhìn báo cáo nhanh về huyết áp, nhịp tim, nhịp thở, “Nhịp tim và nhiệt độ cơ thể anh ta có hơi thấp, cần quan sát thêm.”
Xe cứu thương đã tới bệnh viện, An Nhu vội vàng đi làm thủ tục.
Thư ký Lý là người đầu tiên biết tin, sau khi biết tin không có gì nguy hiểm đến tính mạng, ông đã giúp An Nhu làm thủ tục chuyển đến bệnh viện tư của Mạc gia, như vậy sẽ thuận tiện hơn.
Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, rất nhanh, Mạc lão gia tử đã biết tin, ông cũng sợ đến mức suýt nữa bệnh tim tái phát, vội vàng đến bệnh viện xem Mạc Thịnh Hoan.
Bác sĩ đã làm một loạt kiểm tra cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng khi thấy Mạc lão gia tử vẫn cẩn thận nói, “Thân thể nhị thiếu gia vẫn rất khoẻ mạnh, cậu ấy ngất là do áp lực kịch liệt của cảm xúc thôi.”
“Sao đột nhiên cảm xúc lại áp lực kịch liệt?” Mạc lão gia tử cau mày gõ gõ quải trượng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
An Nhu cúi đầu bước tới trước mặt Mạc lão gia tử, “Là vì con.”
“Con…..” Mạc lão gia tử đang nâng quải trượng, thấy ánh mắt thiếu niên tràn đầy khổ sở, ông không nói nổi một câu.
“Ba!” Giọng Mạc Thịnh Khang truyền đến, một nhà ba người vừa nghe tin Mạc Thịnh Hoan nằm viện cũng lập tức tới đây, vẻ mặt đầy lo lắng nhưng ánh mắt thì không, thậm chí còn ẩn chứa chút thích thú.
Mạc Thành Hoàn đứng cạnh, ánh mắt dừng trên người thiếu niên.
Cái gì nên tới chẳng phải vẫn tới sao?
“Ba, anh hai làm sao vậy?” Mạc Thịnh Khang vốn muốn vào trong xem sao nhưng lại bị thư ký Lý ngăn lại.
Mạc lão gia tử liếc nhìn An Nhu, buông quải trượng, “Đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói…..có thể là do mệt nhọc.”
An Nhu hơi kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Mạc lão gia tử, không hiểu vì sao ông lại nói dối thay mình.
“Ôi chao, con đã nói mà, quản lý Mạc gia rất mệt.” Trương Vân tiếp lời, “Công ty đã nhiều chuyện như vậy rồi, trong nhà cũng còn cả đống việc, sức khoẻ anh hai sao mà kham được, phải có người giúp chứ.”
Trương Vân nhìn sang con trai mình, ánh mắt mang theo vài phần vui vẻ.
Lại có cơ hội rồi.
“Ta còn chưa chết.” Sắc mặt Mạc lão gia tử xanh mét, “Bác sĩ nói sức khoẻ Thịnh Hoan không có vấn đề gì, các anh chị đừng quá thất vọng.”
Trương Vân nghẹn lời, nhanh chóng giấu vẻ vui sướng khi người gặp hoạ đi.
“Ba, con không có ý đó, không phải con chỉ…..lo lắng cho anh hai thôi sao?”
Mạc Thịnh Khang nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh, lại quay đầu nhìn Mạc lão gia tử, “Anh hai không sao là tốt rồi, nhưng không biết bệnh tình có tái phát hay không.”
An Nhu vô thức cắn môi, lòng tràn đầy áy náy.
“Đúng đó, con nghe nói bệnh của anh hai không thể chịu áp lực quá lớn được.” Trương Vân phụ hoạ với chồng mình, “Lần này anh hai ngã bệnh, chẳng biết người ngoài sẽ nói gì nữa.”
“Lão gia.” Thư ký Lý bước lên, nhìn Mạc lão gia tử, “Tôi sẽ phong toả tin tức.”
“Làm đi.” Mạc lão gia tử thở dài một tiếng rồi nhìn lướt qua mấy người, “Không được lan truyền tin tức về việc Thịnh Hoan ngất xỉu ra ngoài, nếu bại lộ, ta sẽ tìm các người trước tiên.”
“Con biết rồi, ba.” Mạc Thịnh Khang gật đầu.
Một nhà Mạc Thịnh Khang rời đi, Mạc lão gia tử nhìn An Nhu, ánh mắt đầy mệt mỏi, “Ba nghe nói có không ít người bên chi thứ tới, có phải vì vậy mà con cãi nhau với Thịnh Hoan không?”
An Nhu kinh ngạc nhìn Mạc lão gia tử.
Tuy Mạc lão gia tử đã giao Mạc gia lại cho Mạc Thịnh Hoan, nhưng dường như ông vẫn khống chế tất thảy, chuyện mới mấy giờ trước mà ông đã biết.
An Nhu mím môi, do dự gật đầu.
“Ta đã sớm nhắc nhở Thịnh Hoan đừng dồn ép những người đó vội, cứ tuần tự mà làm.” Mạc lão gia tử thở dài một tiếng, “Chó cùng rứt giậu, không cẩn thận sẽ bị cắn ngược, nhưng thái độ của Thịnh Hoan rất kiên quyết, ta thực sự không khuyên được nó.”
“Con…..cũng cảm thấy Thịnh Hoan làm đúng.” An Nhu cúi đầu.
Lẽ ra phải dọn sạch những kẻ bên chi thứ đó từ lâu, có thể nói việc Mạc Thịnh Hoan làm không hề có vấn đề gì cả.
“Nếu làm đúng, vậy tại sao các con lại xảy ra mâu thuẫn?” Mạc lão gia tử vô cùng khó hiểu, “Còn có chuyện gì khác không?”
An Nhu nhìn Mạc lão gia tử, nhớ tới buổi nói chuyện bên bàn cơm hôm đó, mím môi nói, “Trong nhà bị quậy cho rối tinh rối mù nên con muốn dọn ra ngoài.”
“Tiểu An.” Mạc lão gia tử nhíu mày, “Ta vẫn luôn nghĩ con không phải đứa trẻ không biết điều, có vấn đề thì sẽ giải quyết, cùng lắm thì xé rách da mặt, nhưng con cũng không nên vì thế mà muốn tách khỏi Thịnh Hoan chứ.”
An Nhu cúi đầu không nói gì.
“Ài.” Vẻ mặt Mạc lão gia tử bất đắc dĩ, “Chờ Thịnh Hoan tỉnh lại, con bình tĩnh mà nói chuyện với nó, đừng kích thích nó nữa nghe không?”
“Con biết rồi.” An Nhu mím môi.
Nhưng ai cũng không ngờ Mạc Thịnh Hoan lại hôn mê đến tận ba ngày, bác sĩ kiểm tra mãi vẫn không thấy có vấn đề gì, nghi ngờ là do tinh thần của bệnh nhân. Mạc lão gia tử vô cùng sốt ruột, liền mời bác sĩ Mạc Y Tư đến.
Sau khi bác sĩ Mạc Y Tư kiểm tra liền xác nhận phỏng đoán của bác sĩ lúc trước.
“Quả thực là do tiềm thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại.” Bác sĩ Mạc Y Tư
nhìn Mạc lão gia tử và người vẫn luôn ở bên Mạc Thịnh Hoan suốt ba ngày qua – An Nhu.
"Đây là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thể con người. Khi bị kích thích quá mức, hệ thống điều phối sẽ tự động chuyển sang trạng thái khẩn cấp…..."
Mạc lão gia tử thực sự không hiểu, ngắt lời bác sĩ Mạc Y Tư.
“Nếu đã như ngài nói, vậy phải làm sao thì nó mới có thể tỉnh lại?”
“Người nhà ở bên nhiều là được.” Bác sĩ Mạc Y Tư nhìn An Nhu, “Giao tiếp với anh ta nhiều hơn, nói nhiều hơn, như vậy sẽ kích thích được thần kinh trong não anh ta. Nếu thời gian hôn mê quá một tháng thì sẽ vô cùng nguy hiểm; nếu qua ba tháng, vậy thì có khả năng anh ta sẽ không tỉnh lại nữa.”
Mạc lão gia tử suy nghĩ hồi lâu rồi bảo An Nhu và bác sĩ Mạc Y Tư ra ngoài trước, xem ra là muốn giao lưu với con trai mình.
An Nhu tiễn bác sĩ Mạc Y Tư ra khỏi bệnh viện, nhưng đột nhiên ông lại nhắc tới An Lâm.
“Gần đây em trai cậu mắc chứng lo âu, đêm không ngủ ngon, còn hỏi tôi những chuyện rất kỳ quái.” Bác sĩ Mạc Y Tư khá bối rối, “Có thời gian thì cậu nói chuyện với nó chút.”
“Cảm ơn bác sĩ.” An Nhu hít sâu một hơi.
“Còn cả cậu nữa, đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân.” Bác sĩ Mạc Y Tư nhìn bụng An Nhu, “Chuyện này đối với các cậu đều không tốt.”
“An Lâm nói cho ngài biết sao?” An Nhu giật mình.
“Nó không nói.” Bác sĩ Mạc Y Tư khẽ nâng tay, “Nhưng tôi phát hiện, chỉ trong mười phút mà cậu đã vô thức sờ bụng mình hai lần, hơn nữa đều là lúc tôi nói đến điểm mấu chốt về bệnh tình của Mạc Thịnh Hoan.”
An Nhu nhìn ông, đột nhiên cảm thấy An Lâm cứ gọi ông là lão thần tiên cũng không phải không có đạo lý.
“Có lẽ cậu có thể dùng cách này kích thích anh ta.” Bác sĩ Mạc Y Tư chân thành khuyên, “Không có tin tức gì có thể kích thích mạnh như tuổi già có con đâu.”
“Mạc tiên sinh không già.” An Nhu yếu ớt phản bác, “Hơn nữa anh ấy…..không phải rất muốn có con với tôi.”
“Con người ấy mà, ngoài miệng nói vậy nhưng không nhất định là trong lòng cũng nghĩ vậy.” Bác sĩ Mạc Y Tư tươi cười.
“Mạc Thịnh Hoan tiên sinh là một người rất giỏi khắc chế cảm xúc, nếu không tôi với cậu đánh cược, nếu Mạc Thịnh Hoan tiên sinh nghe tin xong mà trong vòng 24 giờ không tỉnh lại, vậy tôi sẽ biểu diễn tài năng nấu nướng của mình cho cậu xem.
Hơn nữa thời gian hôn mê càng dài sẽ càng nguy hiểm, cậu phải nhanh một chút.”
An Nhu suy tư một lát rồi kiên định gật đầu với bác sĩ Mạc Y Tư.
Cậu trở lại phòng bệnh, Mạc lão gia tử còn chưa ra ngoài, An Nhu mua chai nước rồi ngồi trên ghế chờ, còn uống từng ngụm nhỏ.
Nhà bếp riêng còn chưa đưa cơm tới, An Nhu hơi đói.
Một chiếc hộp giữ nhiệt quơ quơ trước mặt An Nhu, An Nhu ngẩng đầu, liền thấy Mạc Thành Hoàn đang cầm hộp cơm mỉm cười.
“Sao lại là anh?” An Nhu nhìn quanh, không thấy người vẫn giao đồ ăn hai hôm trước đâu cả.
“Nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.” Mạc Thành Hoàn đặt hộp cơm vào tay An Nhu rồi cũng ngồi lên ghế, nhìn về phía phòng bệnh.
An Nhu yên lặng đặt hộp cơm sang một bên, lập tức mất hứng.
“Anh biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.” Vẻ mặt Mạc Thành Hoàn rất nhẹ nhàng, “Có những thứ đã định trước là ông ta không thể chiếm đoạt, có cố ý làm cuối cùng cũng chỉ uổng công.”
An Nhu lười nói chuyện với tên này, nói thêm một chữ thôi cũng thấy phí lời.
“Anh đoán là ông ta đã viết di chúc xong hết rồi phải không?” Mạc Thành Hoàn cười cười nhìn An Nhu, “Ông ta đã nghe được toàn bộ những gì chúng ta nói hôm ấy.”
Hai ly champagne trong tay Mạc Thịnh Hoan khi đó đã không còn nhiều bọt khí, chứng tỏ ông ta đứng đó nghe đã lâu, còn nghe xong cả vận mệnh của mình rồi.
“Anh thực sự rất khâm phục ông ta, rõ ràng biết bản thân sẽ chết, rõ ràng biết người mình yêu chính là vợ của cháu mình đời trước, vậy mà ông ta vẫn có thể bình tĩnh, coi như không có chuyện gì mà giữ chặt lấy em.” Mạc Thành Hoàn cười cười, “Thật không hổ là ông ta.”
An Nhu vẫn im lặng.
“Giờ thì sao, suy nghĩ của em có chút dao động nào không?” Mạc Thành Hoàn khẽ hỏi An Nhu, ánh mắt đầy vẻ chân thành.
“Nếu chú hai cứ nằm mãi như vậy không tỉnh lại thì em cũng không suy nghĩ cho bản thân sao, anh đã chịu mất đi một lần, lần này anh nhất định sẽ trân trọng, sẽ còn yêu thương em nhiều hơn ông ta.”
“Anh ấy sẽ tỉnh lại.” An Nhu quay đầu nhìn Mạc Thành Hoàn, ánh mắt chán ghét không hề che giấu, “Cách xa tôi một chút, anh thật khiến tôi ghê tởm.”
Cửa phòng bệnh mở, Mạc lão gia tử đỏ mắt bước ra, vừa liếc mắt đã trông thấy cháu trai mình đang ngồi cạnh An Nhu.
Mạc lão gia tử lập tức thay đổi sắc mặt.
“Cháu tới đưa cơm.” Mạc Thành Hoàn đứng lên, mặt không đổi sắc.
“Thế sao?” Mạc lão gia tử lành lạnh nhìn Mạc Thành Hoàn, lại nhìn hộp cơm chưa hề động tới bên cạnh An Nhu.
“Con vào thăm Thịnh Hoan.” An Nhu thấy Mạc lão gia tử bước ra thì lập tức đứng dậy, giống như đã hạ quyết tâm, cậu bước vào phòng bệnh.