Nhìn cảnh tượng này, Bạch Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Sùng Đức, người cha bình thường luôn hỉ nộ không hiện của anh giờ cũng đang rất kích động.
“Có chuyện, gì vậy ạ?” Bạch Tiêu cẩn thận hỏi.
“Con sắp thăng bối phận rồi.” Bạch Sùng Đức nhìn con trai lớn, ánh mắt tràn ngập vui vẻ.
“Thăng bối phận……” Bạch Tiêu nhìn mẹ mình đang ôm chặt lấy An Nhu, kích động tới mức nước mắt rưng rưng, còn thường cúi đầu nhìn bụng cậu.
Bạch Tiêu há hốc miệng.
“Ta nói mà, lần trước gặp con, ta cứ thấy là lạ.” Triệu nữ sĩ kích động muốn rơi lệ, “Gầy thế này, vất vả lắm đúng không con?”
“Cũng tạm ạ.” An Nhu hơi ngượng ngùng, so với thống khổ khi mang thai đời trước, chút vất vả đời này quả thực không đáng nhắc tới.
“Bảo sao lại muốn ăn cháo mẹ con làm, hơn nữa lúc đó còn không dám uống trà.” Bạch Sùng Đức bước tới, từ ái nhìn An Nhu.
“Ta sắp làm bà ngoại rồi.” Triệu nữ sĩ nhìn An Nhu, vui quá mà khóc, “Bé ngoan, ta là bà ngoại của con.”
“Vẫn còn nhỏ như vậy, sao mà nghe được.” Bạch Sùng Đức khẽ bật cười, rồi sau đó cúi đầu dịu dàng nói, “Bé ngoan, ta là ông ngoại.”
Thấy cha mẹ đều chỉ chú ý An Nhu, Bạch Tiêu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng kích động thò lại gần, “Chào cháu ngoan!”
An Nhu bị mấy người vây quanh, áp lực lớn ghê, cậu vươn tay xin giúp đỡ với Mạc Thịnh Hoan đang đứng ở cửa.
Mạc Thịnh Hoan thấy vậy liền cầm một cái gối dựa bước qua.
“Nhu Nhu.” Mạc Thịnh Hoan “không cố ý” đẩy Bạch Tiêu ra, đặt gối dựa sau lưng An Nhu, vợ chồng Bạch gia thấy thế liền biết có thể An Nhu không thoải mái, lập tức nhích ra xa chút.
“Con ra sofa ngồi đi.” Triệu nữ sĩ nhìn nhìn An Nhu đang ngồi trên ghế dựa, “Cái này cứng quá, để ta dặn dì Vương đưa mấy cái đệm tới cho con, mai con mang cả đi học đi.”
An Nhu bị mấy người vây quanh dẫn tới sofa, Triệu nữ sĩ lại càng cẩn thận che chở bụng thiếu niên, cực kỳ khẩn trương.
Ngồi trên sofa, Triệu nữ sĩ và Bạch Sùng Đức mỗi người ngồi một bên cạnh An Nhu, vẻ mặt đầy từ ái.
“An Nhu, đứa nhỏ được mấy tháng rồi?”
“Mười lăm tuần ạ.” An Nhu sờ sờ bụng.
“Trước đó con đã đi khám thai chưa?” Vẻ mặt Bạch Sùng Đức quan tâm.
“Rồi ạ.” An Nhu gật đầu, “Con đã làm xét nghiệm NT, đứa nhỏ rất khoẻ mạnh.”
“Đã nghe tim thai và siêu âm B chưa?” Triệu nữ sĩ vô thức hạ giọng.
“Tuần này con đi.” An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan rồi tươi cười xán lạn, “Tới lúc đó có thể nghe rõ tim em bé đập rồi.”
“Có cần ta đi cùng con không?” Vẻ mặt Triệu nữ sĩ trông mong, “Ta cũng muốn nghe.”
“Ta cũng đi.” Bạch Sùng Đức vui vẻ, “Thêm người cũng có thể hỗ trợ chăm sóc con.”
An Nhu đỏ mặt, “Để Mạc tiên sinh đi cùng con là được rồi.”
Vợ chồng Bạch gia hơi sửng sốt, hai người đều nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Ba mẹ cứ vậy sẽ khiến An Nhu thấy áp lực đó.” Bạch Tiêu mở miệng giải vây, “Cứ thuận theo ý của An Nhu đi, người mang thai phải có tâm trạng tốt mới được.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, con trai lớn nói đúng.
“An Nhu, vậy sao lúc trước con không nói gì?” Sau giây phút kích động, Bạch Sùng Đức đột nhiên nhớ ra chuyện này, “Chúng ta đều rất mừng cho con mà.”
“Một là do trước đó còn ít tháng….” An Nhu mím môi, “Còn một chuyện nữa, con không muốn để người Mạc gia biết.”
Đương nhiên vợ chồng Bạch gia sẽ không quên những chuyện xấu trước đây của mấy người Mạc gia, nhưng nghĩ tới thiếu niên cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ như vậy, hai vợ chồng lại đau lòng không thôi.
“Hôm nay con phải ôn bài.” An Nhu nhân cơ hội chuồn đi, “Mọi người cư từ từ nói chuyện.”
Thấy thiếu niên rời đi, Bạch Sùng Đức suy tư một lát rồi nhìn sang Mạc Thịnh Hoan.
“Thịnh Hoan này, giờ con đã nắm quyền Mạc gia, có định xử lý những kẻ kia không?”
“Đang chuẩn bị.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lạnh lùng.
“Thịnh Hoan cũng đã làm tốt rồi.” Triệu nữ sĩ nghĩ An Nhu vô cùng dựa dẫm vào người đàn ông này, cha của cháu ngoại nhỏ của mình, ánh mắt cũng mang theo tán thưởng.
“Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể thâu tóm được cổ phần Mạc gia, nắm quyền tuyệt đối, cũng coi như răn đe họ.”
Bạch Sùng Đức gật đầu, “Con muốn làm gì thì cứ làm, phía sau còn có chúng ta, không ai có thể động với con và An Nhu được.”
Bạch Tiêu nhìn ánh mắt Mạc Thịnh Hoan, xoay người vào thư phòng.
Vất vả lắm An Nhu mới yên tĩnh được chút, vừa thấy Bạch Tiêu vào, vẻ mặt trấn định.
“Anh Bạch Tiêu, anh cứ yên tâm, chắc chắn em sẽ không nói chuyện của anh ra đâu.” An Nhu lập tức bảo đảm.
Bạch Tiêu nhìn An Nhu, khẽ mỉm cười.
“Tìm được em, thực tốt.”
Nghe câu nói không đầu không đuôi này, vẻ mặt An Nhu khá hoang mang.
“Nếu không có em, dù thế nào anh cũng không dám bỏ lại mọi thứ mà thử một lần đến bên Hạc Minh Sơn.” Bạch Tiêu ngồi xổm xuống nhìn An Nhu.
“Nói cho em một việc nhé.”
“Anh không muốn thừa kế Bạch gia.”
An Nhu vô thức nhướn mày, gì thế này?
“So với việc thừa kế Mạc gia, anh càng thích nghiên cứu học thuật với thầy của anh và Hạc Minh Sơn hơn.” Bạch Tiêu cười cười, lệ chí nơi đuôi mắt càng đẹp.
“Dù Hạc Minh Sơn có làm thế nào thì cũng không thay đổi được việc anh ấy là người của gia tộc Wilson. Lần này anh đi gặp anh ấy, cũng có nghĩa anh đã không còn mặt mũi thừa kế Bạch gia nữa.”
“Hai ngày nữa anh sẽ nói với ba mẹ, anh có việc cần đến Mỹ.” Bạch Tiêu chăm chú nhìn An Nhu, “Ba mẹ đành phải làm phiền em.”
“Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi.” An Nhu mím môi, “Nhà em ở bây giờ cũng là do Triệu nữ sĩ cho, nếu họ có chuyện, em sẽ cố hết sức chăm sóc họ.”
Bạch Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai An Nhu, trước khi ra khỏi thư phòng còn quay đầu nhìn cậu.
“Em…..có lẽ nên suy xét việc đổi xưng hô khác thay vì “Triệu nữ sĩ” và “Bạch tiên sinh” nhé.”
Nhìn Bạch Tiêu ra khỏi phòng, An Nhu xoay người nhìn sách vở trên bàn, trầm tư hồi lâu.
Mấy ngày thi liên tiếp khiến An Nhu hơi mệt mỏi, đến lúc thi môn cuối cùng, không biết là do quá căng thẳng, hay là do gần đây hơi mệt, bụng An Nhu bắt đầu đau.
Cảm giác không khoẻ làm An Nhu nắm chặt bút trong tay, đời trước lúc mang thai, bụng An Nhu cũng có lúc rất đau, lúc đó cậu bị nhốt trong biệt thự, vừa đau vừa sợ, gọi đến mười mấy cuộc điện thoại cho Mạc Thành Hoàn, mãi sau đối phương mới
nghe máy rồi cho phép cậu ra khỏi biệt thự.
Lúc đó An Nhu tự đi khám một mình, bác sĩ nói với An Nhu đó là do em bé đang lớn, đau bụng sinh lý thôi, không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Lần này đau không biết có phải do sinh lý không nữa.
Thầy giám thị thấy An Nhu khác thường liền tới hỏi thăm, An Nhu cầm bút viết bài cuối cùng, chưa kịp kiểm tra lại đã xin nộp bài rồi ra khỏi lớp.
Cậu đỡ tường đứng hồi lâu rồi mới gọi điện cho Mạc Thịnh Hoan, chuông đổ hai lần thì anh bắt máy.
“Mạc tiên sinh.” An Nhu cắn môi nhìn nhìn giờ, “Em đau bụng.”
Đầu bên kia lập tức vang lên tiếng bàn ghế, còn có tiếng người hô lớn.
“Chờ anh.”
“Anh đừng vội, có thể là do đau bụng sinh lý thôi, anh cứ từ từ tới, chúng ta cùng đi khám.” Lần này An Nhu không sợ nữa, cậu còn an ủi Mạc Thịnh Hoan.
Hai người vốn định ngày mai mới đi khám, nhưng hôm nay lại bị đau bụng, để đảm bảo an toàn, tốt hơn hết là nên đi kiểm tra sớm.
An Nhu đứng dựa vào tường một lúc rồi bước ra khỏi trường, cố gắng dời đi sự chú ý của mình bằng cách chơi game, khi còn chưa làm xong nhiệm vụ hàng ngày thì một chiếc xe đã dừng trước mặt cậu.
Mạc Thịnh Hoan vội vã xuống xe, ánh mắt nhìn An Nhu đầy lo lắng.
“Giờ em đỡ hơn chút rồi.” An Nhu được bế lên xe, sau khi đã thắt dây an toàn, cậu mới phát hiện chú Mạc vừa tự mình lái xe tới đây.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng cài phanh tay, kéo cần số, đạp ga nhẹ nhàng, lúc cậu mới biết Mạc Thịnh Hoan còn có thể lái xe.
Tự lái xe…..vậy có phải sẽ không say xe không?
An Nhu nắm dây an toàn, nhìn Mạc Thịnh Hoan thuần thục lái xe, chú Mạc rất may mắn, qua mấy chỗ đều gặp đèn xanh, một đường chạy thẳng tới bệnh viện, An Nhu được Mạc Thịnh Hoan bế trong ngực xuống xe, sau đó anh chạy thẳng đến phòng khám gặp bác sĩ.
Vốn đã đặt lịch khám ngày mai rồi, giờ đổi thành hôm nay.
An Nhu được chỉ định siêu âm Doppler màu, cậu có thể không cần nhịn tiểu vì đã mang thai được ba tháng rồi.
Đầu dò chuyển động trên bụng, Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu, anh đứng sau bác sĩ, nhìn hình ảnh trên màn hình.
“Không phải doạ sảy, cũng không bị viêm.” Bác sĩ nói, “Hẳn là do thai nhi phát triển nên gây đau bụng, cũng có thể liên quan tới chút tâm lý và cảm xúc.”
Sau khi ký vào báo cáo kết quả khám thai, bác sĩ đưa nó cho Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu tò mò ngó qua, đã có thể thấy rõ hình ảnh hai đứa nhóc trong bụng rồi.
Đã có thể phân biệt được hai đầu nhỏ và hai thân nhỏ, bên cạnh có một bức ảnh Doppler màu 4D, có thể thấy một nhóc đang giẫm lên đùi nhóc khác, còn nhóc bên dưới đang cuộn tròn, bàn tay nhỏ bé đang úp vào mặt.
“Oa.” An Nhu không nhịn được cười.
Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn báo cáo, ánh mắt nhu hoà.
Tiếp đó, cả hai cùng đi nghe tim thai, máy đo tim thai phát hiện có hai tim thai, một nhanh và một chậm.
Nhịp tim nhanh đạt 150 mỗi phút, còn nhịp chậm chỉ có 111. Nhịp tim của thai nhi bình thường nên ở vào khoảng từ 120 đến 160.
An Nhu lập tức nghĩ đến đứa nhỏ đáng thương bị chà đạp, sờ bụng không biết nên an ủi như thế nào.
“111 có nghĩa là trẻ thiếu oxy một chút.” Bác sĩ gợi ý “Khi đi về nhớ hít thở oxy, sau đó thả lỏng, đi khám đúng giờ. Chú ý quan sát kịp thời sự phát triển của trẻ. "
An Nhu ngoan ngoãn gật đầu, trước khi trở về nhà, Mạc Thịnh Hoan còn đặt mua một ống thở oxy di động, để An Nhu dùng luôn.
Không bao lâu sau khi trở về nhà, bình thở oxy mới đã được đưa tới cửa, An Nhu và Mạc Thịnh Hoan cùng nhau xem lại kết quả xét nghiệm, nhìn hai đứa nhỏ dễ thương trong ảnh, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Tới lúc đó, một đứa giống em, còn một đứa giống Mạc tiên sinh.” Ngón tay An Nhu chọt chọt vào hình ảnh, “Không thì cả hai đứa đều giống Mạc tiên sinh cũng được, chắc chắn sẽ rất đẹp, lại còn thông minh đáng yêu.”
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn bức ảnh, nhìn hai sinh mệnh bé nhỏ thuộc về mình và thiếu niên, anh trầm mặc hồi lâu.
Hai ngày tiếp theo, An Nhu phát hiện cứ sau giờ làm việc là chú mình lại đang làm gì đó trên máy tính, cậu tò mò liếc nhìn, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang sử dụng phần mềm để tạo ảnh động nhỏ.
Làm cho bé con ư?
Có phải giáo dục hơi sớm rồi không?
Hai ngày sau, Mạc Thịnh Hoan dẫn An Nhu đến trước máy tính rồi bật hoạt hình lên, sau đó An Nhu mới biết đây là do chú của mình tạo ra..
Sau khi xem qua thời lượng của đoạn phim hoạt hình, đầu tiên An Nhu nhấn tạm dừng, mặc áo chống bức xạ vào, sau đó mới quay lại máy tính.
Hoạt hình bắt đầu phát, nhân vật chính là một nhóc Q nhỏ màu trắng.
“Tôi tên Mạc Thịnh Hoan.” Đầu tiên, nhóc Q tự giới thiệu bản thân, An Nhu nhìn mà không nhịn được khẽ bật cười, cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, bỗng thấy vẻ mặt chú Mạc có hơi nghiêm trọng.
“Bác sĩ nói rằng tôi bị chứng ám ảnh cưỡng chế tưởng tượng, và tôi đang ở trong vùng xám của cả hai thế giới.” Nhóc Q giơ một thanh kiếm lên và tự cắt mình thành hai nhóc Q nhỏ, trên đầu hai nhóc Q còn có đầu lưỡi nhỏ màu hồng tượng trưng cho linh hồn.