“Cả ngày mày không chăm lo giúp chồng dạy con mà cứ suốt ngày kiếm chuyện với anh dâu của mày!” Ông cụ Mạc rất bất mãn: “Ba thấy mày ăn muối nhiều quá nên mới rảnh rỗi sinh nông nỗi đúng không!”
Trương Vân hơi uất ức nhưng lại không dám cãi, chỉ có thể cắn răng đứng đó nghe mắng.
“Sau này chuyện của nhà anh mày, mày bớt nhúng tay vào đi.
Mấy trò ngu xuẩn mày đã làm, đừng tưởng ba không biết gì hết!”
Ông cụ Mạc cất cao giọng, gõ đầu gậy chống lên sàn nhà: “Trước kia ba thấy mày chỉ hơi nóng tính thôi, miễn cưỡng tha thứ cho mày.”
“Bây giờ mày có dã tâm hơn, có phải cảm thấy nhà họ Mạc này không thể chứa được mày nữa không hả? Nếu mày làm chuyện hại người gì mà để ba bắt được bằng chứng thì mày chuẩn bị tinh thần mà ly hôn với thằng ba, từ đâu ra thì về chỗ đó đi, nghe thấy không hả!”
Lúc trước càn quấy đến mức nào, ông cụ Mạc cũng chưa từng nói tới chuyện ly hôn.
Trương Vân nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, vội vàng chối bỏ trách nhiệm: “Con không cố ý kiếm chuyện với anh dâu đâu, là Thành Hoàn xem nên con mới phát hiện!”
Mạc Thịnh Khang trừng Trương Vân một phát.
Mình bị mắng chưa đủ hay sao mà còn muốn kéo con trai xuống nước!
“Ngu xuẩn!” Ông cụ Mạc nghe hết nổi rồi, bèn khoát tay kêu Trương Vân mau tránh ra, đúng là chướng mắt.
Với chỉ số thông minh này mà làm ra được chuyện mua chuộc điều dưỡng, kêu bác sĩ kê đơn thuốc sao?
Thấy Trương Vân kìm nén nước mắt tránh ra, Mạc Thịnh Khang khúm núm tiến lên, nói xin lỗi thay vợ mình.
“Con xin lỗi, Trương Vân không biết chuyện mẹ cả thích mặc sườn xám.” Mạc Thịnh Khang cúi đầu, thái độ cực kỳ chân thành.
“Mẹ cả?” Ông cụ Mạc lườm một cái, hừ lạnh: “Kiếp này tao chỉ có một người vợ duy nhất là San San thôi, xưng hô kiểu như mày chẳng lẽ ba mày còn có ba vợ bốn nàng hầu à?”
“Ba, ý con không phải là thế.” Mạc Thịnh Khang cúi gằm mặt xuống.
“Lo mà ngẫm lại đi, năm đó nếu không phải San San lương thiện đáng thương tụi mày thì mày với Mạc Đóa Đóa hoàn toàn không thể bước chân vào cái nhà này!” Ông cụ Mạc trợn mắt lên.
“Bây giờ ngay cả tiếng ‘mẹ’ đàng hoàng mà cũng không gọi, tao thấy mày không muốn sống yên ổn nữa thì có!”
Mạc Thịnh Khang gật đầu, áy náy nhìn ông cụ Mạc: “Con biết không có mẹ thì sẽ không có ngày hôm nay của con với em gái.
Con sai rồi ba, ba đừng giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Nhìn đứa con trai không có chí khí trước mắt, ông cụ Mạc cũng lười nhiều lời, chống gậy đứng dậy: “Cống hiến duy nhất của hai đứa tụi bay chỉ là sinh ra đứa con trai Thành Hoàn thôi.”
Mạc Thịnh Khang tán thành gật đầu.
“Mày còn có mặt mũi mà gật đầu!” Ông cụ Mạc giơ gậy muốn đánh người, Mạc Thịnh Khang nhút nhát ôm đầu rụt vai, khiến ông cụ Mạc hết chỗ nói.
“Thôi.” Ông cụ Mạc cạn lời xoay người: “Chờ Thành Hoàn về nhà rồi bảo nó đến nhà chính gặp ba.”
“Vâng ba!” Thấy mình tránh được một kiếp, Mạc Thịnh Khang vui mừng hớn hở tiễn người: “Ba đi thong thả!”
Ông cụ Mạc tức giận trừng Mạc Thịnh Khang một phát, nhanh chóng rời đi.
“Nếu Thịnh Khang bằng được một phần mười của Thịnh Hoan thì tôi còn có thể chú tâm bồi dưỡng nó.” Ông cụ Mạc ngồi trên xe, vẻ mặt vẫn còn tức giận: “May mà tôi cho nó kết hôn sớm, không thì nhà họ Mạc chẳng có lấy một người thừa kế đàng hoàng nào.”
Thư ký Lý vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, không can thiệp vào việc nhà của ông cụ Mạc là một trong những chuẩn mực cơ bản của thư ký.
“Thằng bé Thành Hoàn kia mặc dù có chút thiên phú, nhưng tóm lại vẫn còn quá nhỏ, không đủ ổn trọng.” Ông cụ Mạc nhìn ra ngoài cửa kính xe, thở dài một hơi.
“Nếu Thịnh Hoan không bị bệnh thì tốt biết mấy.”
“Bây giờ cậu chủ Thịnh Hoan cũng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt.”
An ủi ông chủ là chức trách của thư ký, thư ký Lý nhẹ giọng lên tiếng: “Ngài đừng quá lo lắng.”
Ông cụ Mạc suy xét một lát, ánh mắt khẽ động: “Tiểu Lý, sắp tới tết Trung thu rồi đúng không?”
“Còn một tuần nữa ạ.” Thư ký Lý gật đầu.
“Gọi bọn nhỏ đến nhà chính tụ họp đi.” Ông cụ Mạc trầm tư: “Cậu hỏi Tiểu An thử xem có thể dẫn Thịnh Hoan tới luôn không.”
“Chuyện này…” Thư ký Lý hơi kinh ngạc: “Đã mười mấy năm rồi cậu chủ Thịnh Hoan không xuất hiện trong gia yến, nếu đột nhiên xuất hiện thì…”
“Đúng, tôi muốn cho kẻ nào đó biết tình hình của Thịnh Hoan đã chuyển biến tốt.” Ông cụ Mạc cười, trong mắt có chút sát khí: “Để tôi chống mắt lên xem rốt cuộc sẽ là ai không thể ngồi yên.”
“Nhưng mà…” Thư ký Lý cảm thấy hơi nguy hiểm.
“Tôi già rồi, còn có thể bảo vệ Thịnh Hoan được mấy năm?”
Ông cụ Mạc đưa mắt nhìn về phía thư ký Lý, trong lòng hiểu rõ: “Bây giờ nếu tôi không đi nước cờ hiểm, bóp chết mối đe dọa thì đến khi tôi chết, Thịnh Hoan sẽ càng vất vả hơn!”
“Huống hồ, Tiểu An cũng sẽ ở bên Thịnh Hoan.” Nhớ tới cậu thiếu niên, ông cụ Mạc không hề che giấu vẻ yêu ai yêu cả đường đi: “Thằng bé đó cho tôi cảm giác rất tốt, là người có thể chung sống lâu ngày với Thịnh Hoan.”
Một tuần thoắt cái đã trôi qua.
Khi đi học, An Nhu phát hiện trên bàn có thêm một xấp giấy trắng, Tề Trừng ngồi bên cạnh đưa bút, vẻ mặt tươi cười.
“Ba, ký tên đi.”
“Con trai, chuyện gì vậy?” An Nhu tiếp nhận cây bút, thấy bạn học chung quanh đều nhịn cười, đống giấy này rõ ràng là kiệt tác của mọi người.
“Sau khi xem livestream, bọn tớ nhất trí cho rằng cậu rất có tiền đồ.
Mau ký tên cho bọn tớ đi, sau này cậu nổi tiếng thì bọn tớ cũng có cái để khoe.” Tề Trừng cười hớn hở: “Mau lên ba, trước khi lên lớp có thể ký hết.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, An Nhu cúi đầu nhanh chóng ký tên trên giấy.
Tề Trừng ở bên cạnh rút ra từng tấm phối hợp với tốc độ của An Nhu để nâng cao hiệu suất.
Tiết thứ nhất là môn điện tử viễn thông.
Chỗ ngồi của An Nhu ở dãy sau, lại bị giảng viên kêu tên trả lời câu hỏi hết lần này tới lần khác.
May mà hôm qua đã chuẩn bị bài, An Nhu lật sách đối đáp trôi chảy, khiến giảng viên gật