Thím Dương thấy thiếu niên nghi hoặc thì không nhịn được hỏi: “Cậu không biết sao? Cụ Mạc không nói với cậu à?”
“Cháu chỉ biết là có một tai nạn khiến cậu Mạc Thịnh Hoan bị tàn tật thôi.” An Nhu nhớ tới nụ cười như ý của bà An, liệu có phải bà ta biết cái gì nên mới cười vui vẻ đến vậy không?
“Chuyện tàn tật…” Thím Dương gian nan nói: “Ban đầu là tàn tật trên cơ thể, nhưng lâu như vậy đã điều dưỡng tốt hơn nửa rồi.
Điểm chính là tinh thần có vấn đề… Bác sĩ nói cậu Thịnh Hoan bị kích thích mãnh liệt dẫn tới tự kỷ, bệnh này… đôi khi có khuynh hướng bạo lực.”
An Nhu nhìn thím Dương, ánh mắt hơi dại ra.
Đã tê dại rồi, thật sự đã tê dại.
Đây chính là cái gọi là vừa thoát khỏi ổ sói đã rơi vào hang hổ sao, lúc nãy mình nên nhảy xe dọc đường mới phải!
Sơ suất rồi!
“Nhưng hành vi có tính bạo lực cũng chỉ có lần ấy thôi.
Phần lớn thời gian khác cậu Thịnh Hoan đều rất an tĩnh.” Thím Dương định cố gắng cứu vãn, nhưng ánh mắt An Nhu đã dần trượt về phía cửa ra.
“Thím Dương, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu ạ?” An Nhu che bụng, hàng lông mày nhíu chặt: “Cháu hơi khó chịu.”
Thời điểm nhắc đến phòng vệ sinh rất không thích hợp, thím Dương liếc mắt là nhìn ra thiếu niên muốn chạy trốn.
Nhưng thấy đôi mắt trong suốt lại thuần khiết của cậu, thím Dương có phần không nỡ.
Chỉ nhìn mặt là biết đứa nhỏ này khôn khéo làm người vui, không nên bị ba mẹ đưa tới liên hôn với một người hơn mình rất nhiều tuổi ở ngay độ tuổi đẹp nhất của mình như vậy.
Nhưng cậu chủ cũng khổ, sau khi gặp phải những chuyện kia đã thành một người cô đơn quá lâu rồi.
Nếu có thể có người bầu bạn đi nốt quãng đời còn lại thì dù mình có chết cũng có thể giao phó cho mẹ cậu ấy nơi cửu tuyền.
“Bên kia.” Trong lòng thím Dương bối rối thật lâu, chỉ một hướng cho An Nhu.
“Cảm ơn thím.” An Nhu đi nhanh tới, định nhảy cửa sổ hoặc là bò qua lỗ chó cũng được, nhưng không ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy một mảnh vườn hoa, cách đó không xa còn có cửa sau.
Đây là chỉ một đường sống đấy à!
Người tốt một đời bình an!
An Nhu đi nhanh về phía cửa sau, trên đỉnh đầu lại bất ngờ truyền tới một tiếng ‘a’ ngắn của ông cụ Mạc trên tầng hai, An Nhu sợ đến giật bắn.
“Cháu đi đâu thế!” Ông cụ hùng hồn vô cùng, tiếng gào này hoàn toàn bại lộ hành tung của An Nhu, mấy vệ sĩ nhanh chóng chạy tới chặn cửa sau lại.
An Nhu không hoảng hốt chút nào, thả chậm bước chân, xoay tròn chín mươi độ, bình tĩnh bứt một cành hoa từ bụi hoa bên cạnh ra, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông cụ Mạc.
“Sao vậy ông?”
Ông cụ Mạc nheo mắt, ngoắc tay với An Nhu: “Lên đây đi.”
An Nhu nắm hoa đi từng bước quay lại biệt thự, cứng ngắc bước lên tầng hai dưới ánh nhìn thương hại của thím Dương.
Ông cụ Mạc đi tới quan sát nét mặt thiếu niên, ánh mắt rơi vào đóa hoa trong tay An Nhu.
“Cháu bứt hoa làm gì thế?”
“Lần đầu tiên gặp mặt, đi tay không thì không hay lắm ạ.” An Nhu cười vẻ áy náy, diễn ra ba phần ngượng ngùng ba phần khẩn trương, còn bốn phân tay chân luống cuống.
Gian xảo khỏi nói!
“Cháu có lòng quá.” Ông cụ Mạc cười đầy thâm ý, chỉ vào căn phòng đối diện: “Ông nói với Thịnh Hoan rồi, cháu đi vào ngồi với nó một chút.”
Ánh mắt cụ Mạc cứ như gai trên lưng, An Nhu nhắm mắt, từng bước một đi về căn phòng được chỉ, nắm lấy tay nắm cửa như cầm vận mệnh của mình, từ từ đẩy ra.
Cửa phòng mở ra, mùi mực thoang thoảng ập tới, rèm trắng treo bên cửa sổ bị gió thổi hất lên nhẹ nhàng bay múa, dẫn theo hương vị mát mẻ của cây cỏ trong vườn hoa.
An Nhu đóng cửa phòng lại, nhìn rèm chậm rãi rơi xuống.
Đây là một gian phòng sách, hai kệ sách cao lớn bày đầy sách, bàn đọc sách gỗ thô không nhiễm một hạt bụi, nhưng bên cạnh bàn cũng không có người.
Tiếng lật sách nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng, An Nhu xoay người, vừa thấy cảnh tượng phía sau thì cứng người như bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể rời mắt.
Trà trên bàn thủy tinh không bị người dùng chút nào, chiếc bàn tròn phản xạ ánh mặt trời, rọi lên mái tóc người đàn ông ngồi cạnh đó một tầng chói lọi màu vàng nhạt.
Ánh mắt đối phương hơi nhạt màu, tập trung nhìn quyển sách trên tay, hoàn toàn không để ý tới vị khách vừa đến.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên bìa sách da mềm màu đen mạ vàng, hình ảnh cực kỳ hút mắt.
Ông chú công cụ hình người chỉ tồn tại trong miệng người khác như bước ra từ bức họa.
Góc nghiêng cực kỳ đẹp mắt, mi dày như mực, sống mũi thẳng thớm, màu môi rất nhạt.
Bởi vì gầy gò mà cổ tay dưới ống tay áo sơ mi đen càng có vẻ thanh thoát cứng cỏi.
Giữa hè mà người này còn mặc áo sơ mi dài tay, cúc áo cài đến cúc trên cùng không chút cẩu thả, lạnh nhạt hờ hững, có thể khiến người đối diện lạnh thấu toàn thân.
Đối phương tản ra khí chất lạnh nhạt trời sinh, tựa như một con bướm phượng cánh đuôi nheo đen trắng lạc bầy, đuôi cánh thật dài lay động, lướt qua thế tục, không để trong lòng hoa nở hoa tàn, trong trẻo lạnh lùng mà xuất trần.
Không thể không nói, chú còn dễ nhìn hơn cháu trai kia nhiều.
Nếu không gặp vụ tai nạn kia, có lẽ bây giờ nhà họ Mạc đã là thiên hạ của anh rồi.
An Nhu nhanh chóng tỉnh hồn lại, không thể tưởng tượng được người như vậy sẽ làm tổn thương một sinh mạng khác.
“Anh Mạc?” An Nhu cẩn thận lên tiếng phá vỡ yên lặng, nhưng không thấy đối phương có bất kỳ phản ứng gì.
An Nhu lấy ghế tới ngồi xuống đối diện Mạc Thịnh Hoan, một tay cầm hoa, cúi đầu lấy di động ra dùng Baidu* tìm kiếm triệu chứng của người tự kỷ.
(*: công cụ tra cứu thông tin trên internet của Trung Quốc, giống như Google)
Không thể tiến hành giao lưu bình thường, cô độc khép kín, ưu tư chướng ngại, hành vi rập khuôn, có lúc sẽ còn tự làm mình bị thương.
Trên mạng giới thiệu về người chứng tự kỷ không nhiều lắm, An Nhu len lén ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, phát hiện đối phương an tĩnh như pho tượng, hoàn toàn không chút phản ứng với hoàn cảnh xung quanh biến hóa thế nào.
Không cảm giác được sự rực rỡ xung quanh, cũng không cách nào đáp lại, giống như một mình mắc kẹt ở trên đảo hoang, không có điểm cuối.
An Nhu nghiêng đầu nhìn bìa sách trong tay Mạc Thịnh Hoan, bên trên là một chuỗi ký tự lưu loát, là loại ngôn ngữ An Nhu chưa tiếp xúc qua bao giờ.
Ông cụ Mạc nói “ngồi một chút” là thật sự ngồi một chút, An Nhu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng sách còn có một phòng nhỏ, có phòng