Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, An Nhu vừa sờ bụng vừa đi lên lầu, dì Triệu và thím Dương còn đang ở dưới lầu thảo luận cách làm đá bào nước đường đỏ.
Từ sau khi dì Triệu tới đây, mỗi buổi tối An Nhu đều có thêm bữa khuya, hôm qua là chè, hôm nay là đá bào.
Ăn no dễ buồn ngủ, An Nhu đứng trước cửa phòng ngủ ngáp một cái, mở điện thoại xem giờ thì thấy còn hai mươi phút nữa mới đến giờ người đàn ông đi ngủ.
Cửa phòng ngủ mở ra, An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan đang ngồi trên ghế ngoài ban công, cả người mặc đồ ngủ bằng lụa mỏng màu đen, mắt ngước về phía xa xa ngắm nhìn rừng cây vào ban đêm.
Chất lụa màu đen bóng khiến phần cổ Mạc Thịnh Hoan càng thêm trắng nõn, cổ áo hơi mở rộng có thể nhìn thấy bờ vai bằng phẳng, lướt xuống dưới là xương quai xanh hình chữ nhất gồ lên và hõm xương lúc sáng lúc tối, tất cả lộ ra vài phần gợi cảm.
Nghe được có tiếng người vào phòng, Mạc Thịnh Hoan quay đầu lại, đường cong trên cổ vừa xinh đẹp lại vừa uyển chuyển, An Nhu nhìn mà sững sờ.
Loại mỹ cảm vừa thanh lãnh* vừa cao cấp này còn đẹp hơn phong cảnh ngoài cửa sổ nhiều.
*Thanh lãnh: thanh (thanh thuần: trong sáng, thuần khiết) + lãnh: lạnh lùng
Thấy An Nhu trở về, Mạc Thịnh Hoan lấy bảng ghép vần treo trên tường xuống đặt lên giường, cả người ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, tư thế muốn bắt đầu buổi học ngày hôm nay.
“Chú Mạc, hôm nay chúng ta sẽ học tiếp bốn chữ c,s,y,w.”
An Nhu nhanh chóng đi rửa mặt rồi cầm lấy bảng ghép vần, nhìn đồng hồ: “Hôm nay học ít hơn một chữ, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”
“Ừ.”
Giọng mũi nhàn nhạt, âm thanh giống như một sợi lông vũ xẹt qua.
“Được.” An Nhu nhìn chằm chằm bảng ghép vần trong tay, đột nhiên ý thức được điều gì.
“Hả?” An Nhu ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Còn chưa học đến từ đó mà!
Chú Mạc chuẩn bị bài trước hả?!
Trong mắt Mạc Thịnh Hoan mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn cậu thiếu niên bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, bỗng cảm thấy cậu đáng yêu giống như một chú sóc con.
“Chú Mạc...” An Nhu nói năng hơi lộn xộn.
Học sinh chăm chỉ như chú Mạc có ai mà không thích chứ!
Cố gắng bình tĩnh lại, An Nhu kéo tay Mạc Thịnh Hoan, nhìn con ngươi đen nhánh của người đàn ông, “Chú còn học được cái gì nữa?”
“Nhu.”
Đối phương rất nể mặt mà phát âm rõ ràng từng chữ.
“Còn gì nữa?” An Nhu kìm nén cảm giác thẹn thùng, ngượng ngùng sờ chóp mũi.
Mạc Thịnh Hoan không lên tiếng nữa, nghiêng mặt qua một bên.
Theo tầm mắt của Mạc Thịnh Hoan, An Nhu nhìn thấy cái gối nằm: “Chú Mạc buồn ngủ hả?”
Chú Mạc học giỏi như vậy, từ đọc từng chữ cái một trực tiếp nhảy tới đọc được nguyên vẹn một cái tên, có thể cho phép người đàn ông nghỉ ngơi sớm một chút! An Nhu dứt khoát đọc toàn bộ bảng ghép vần một lần cho Mạc Thịnh Hoan nghe, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Không thể không nói, thiên tài chính là thiên tài, tốc độ học tập thật là nhanh.
An Nhu nằm yên một lát, phát hiện Mạc Thịnh Hoan còn đang ngồi.
“Sao vậy?” An Nhu tò mò ngồi dậy, bật đèn trên đầu giường.
Mạc Thịnh Hoan xoay mặt qua, cánh tay âm thầm xê dịch về phía trước.
“Cánh tay không thoải mái hả?” An Nhu kéo tay áo của Mạc Thịnh Hoan, cũng may áo ngủ rộng rãi nên có thể dễ dàng kéo tay áo lên.
An Nhu săm soi cánh tay của Mạc Thịnh Hoan từ trên xuống dưới thật kỹ, làn da trắng sứ lại trơn mịn, sờ lên vô cùng bóng loáng, trên cánh tay cũng không có vết thương.
An Nhu cẩn thận sờ từng chỗ, từ đầu vai tới cổ tay, không có một vết bầm, chỉ có cảm giác hơi lạnh và trơn láng, nói chung sờ vào rất đã!
An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan, phát hiện người đàn ông nghiêng đầu nhìn chỗ khác, trên cổ nổi lên màu hồng nhạt.
Vốn dĩ đường cong trên cổ đã đẹp, dưới ánh đèn ở đầu giường, sáng tối đan xen tăng thêm vài phần quyến rũ.
An Nhu theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
“Chú Mạc bị thương chỗ nào hả?”
Mạc Thịnh Hoan nghe cậu hỏi thì quay đầu qua, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, bàn tay chậm rãi nắm thành quyền ngay trước mặt An Nhu.
Nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lại, An Nhu chớp mắt, tầm mắt nhìn theo gân xanh trên cổ tay, cuối cùng dừng lại trên cơ bắp căng phồng ở cánh tay.
An Nhu che miệng.
Sau một hồi khiếp sợ, An Nhu thử thăm dò vươn ngón tay chọc lên cơ bắp của người đàn ông.
Hơi cứng, vô cùng săn chắc.
An Nhu cố kìm nén âm thanh gào thét ở trong lòng, nhướn mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy phần cổ của người đàn ông đã đỏ rực.
An Nhu chợt phản ứng lại, chú Mạc đang đáp lại câu hỏi “Còn gì nữa?” mà lúc nãy cậu vừa hỏi.
“Chú Mạc lén lút luyện tập cơ bắp phải không?!” An Nhu nhịn cười, cẩn thận nhéo nhéo cơ bắp trước mặt mình.
Căng phồng săn chắc nhưng không quá lố, chẳng trách lúc trước chú Mạc có thể bóp nát chén sứ chỉ bằng một tay.
An Nhu không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lăn lộn hai vòng ở trên giường.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, An Nhu bật người dậy ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, vén tay áo của mình lên, dùng sức nắm chặt tay lại.
Nếu xem xét từ hình dạng thì cũng xem như có một chút cơ bắp, nhưng nếu so với Mạc Thịnh Hoan thì cánh tay của cậu hơi gầy.
Hai cánh tay dựa vào nhau, da thịt liền kề, nhiệt độ trên người thiếu niên thân mật truyền lên người Mạc Thịnh Hoan, ấm áp giống như túi sưởi ấm vậy.
“Khung xương của chú to, dễ luyện ra cơ bắp.” An Nhu tìm được lý do cho sự thất bại của mình: “Nhưng bù lại sức tôi cũng rất khỏe.
Lúc trước tôi đánh tên lông xanh kia, chỉ vèo vèo vài phát đã thu phục được hắn!”
Mạc Thịnh Hoan chuyên chú nhìn cậu thiếu niên.
Mặc dù tài (cơ) nghệ (bắp) không bằng người nhưng An Nhu vẫn rất vui, người hàm súc như chú Mạc lại nguyện ý triển lãm thành quả rèn luyện cho mình xem, chứng tỏ chú Mạc rất tin tưởng cậu.
“Về sau chú có lén luyện tập thì nhớ rủ tôi với, tôi cũng phải nỗ lực luyện ra cơ bắp mới được!” An Nhu nắm chặt bàn tay mình.
Mạc Thịnh Hoan im lặng nằm xuống giường, đắp chăn lên người.
An Nhu cũng nằm xuống theo, Mạc Thịnh Hoan nằm bên cạnh giơ tay lên, đắp chăn giúp cậu.
“Chú Mạc ngủ ngon.” An Nhu mỉm cười vươn tay tắt đèn trên đầu giường, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Một bàn tay chuẩn xác tìm được tay của An Nhu trong bóng tối, nhẹ nhàng nắm chặt, An Nhu cũng nắm trở lại, còn gãi gãi lòng bàn tay của Mạc Thịnh Hoan.
Ngón cái của Mạc Thịnh Hoan khẽ vuốt ve mu bàn tay cậu, An Nhu mỉm cười, vô cùng hài lòng đối với thu hoạch ngày hôm nay.
Không chỉ một mình cậu đang cố gắng mà chú Mạc cũng đang cố gắng để trở nên tốt hơn, thậm chí chú còn nguyện ý chia sẻ sự tiến bộ với cậu.
Chú trọng rèn luyện cả văn hóa lẫn thân thể, An Nhu cảm thấy chẳng mấy chốc nữa đã có thể thấy người đàn ông mở miệng nói chuyện lưu loát.
Đến lúc đó chú Mạc sẽ giống như lời bác sĩ Moise từng nói, có thể sinh hoạt như người bình thường, bệnh tình sẽ không còn ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày nữa.
Thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu vốn định tận hưởng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng không ngờ lại nhận được tin nhắn của thư ký Lý.
Ông cụ Mạc bị bệnh!
Nghiêm trọng tới mức phải nhập viện!
Tuy bệnh tình hiện tại trên cơ bản đã ổn định, nhưng tinh thần của ông cụ vẫn còn chưa khỏe.
An Nhu nhìn chằm chằm điện thoại, đầu đầy nghi hoặc.
Dựa theo tiến độ của đời trước, sau khi Mạc Thịnh Hoan qua đời thân thể ông cụ Mạc mới bắt đầu xảy ra vấn đề, nhưng ông ấy vẫn có thể kiên trì một khoảng thời gian.
Đời này không có lý do lại đột ngột phát bệnh.
Mà tin tức vô cùng chính xác, thư ký Lý muốn cậu dẫn Mạc Thịnh Hoan đi thăm ông cụ Mạc.
Mạc Thịnh Hoan là trụ cột tinh thần của ông cụ Mạc, có lẽ khi gặp được Mạc Thịnh Hoan thì trạng thái tinh thần của ông cụ sẽ khá hơn một chút.
Đây cũng là ý định của thư ký Lý.
An Nhu trầm tư thật lâu, sau khi ăn sáng xong thì đơn độc nói chuyện này với Mạc Thịnh Hoan.
Khi đưa ra ý kiến muốn dẫn người đàn ông đến bệnh viện thăm ông cụ Mạc, Mạc Thịnh Hoan bình tĩnh chớp mắt một cái.
Xem ra so với nói chuyện, chú Mạc càng thích dùng phương thức chớp mắt để trao đổi với cậu hơn.
An Nhu gửi tin nhắn cho thư ký Lý, hỏi ông cụ Mạc đã ăn cơm chưa.
Thư ký Lý rất nhanh đã trả