Thấy tiền được hoàn trả, Trương Vân lập tức vui vẻ ra mặt: "Mẹ đã nói mà, con trai mẹ không giống như người cha khiến người khác phải lo lắng của con đâu.
Con chỉ tạm thời cho người ta mượn tiền thôi đúng không?"
Trình Thịnh thấy làm lạ, cậu ta tận mắt chứng kiến Mạc Thành Hoàn điên cuồng tặng biệt thự mèo xa hoa trong phòng livestream của chú dâu.
Tại sao bây giờ lại biến thành cho mượn tiền rồi?
Ánh mắt Trình Thịnh đảo qua đảo lại, lén lút đăng nhập vào Mễ Trảo, thấy chú dâu vẫn còn đang livestream thì lập tức click vào phòng livestream, giọng nói của cậu thiếu niên bất ngờ vang dội trong phòng khách.
"Bị tôi đoán trúng rồi, "Hoa biểu 123" là trẻ vị thành niên, cầm điện thoại của ba mẹ nghịch ngợm lung tung thôi..."
Trình Thịnh xém tí nữa tắt thở ngay tại chỗ, vội vàng hạ âm lượng xuống.
Toang rồi!
Lúc trước xem phim Mỹ còn ngại âm lượng không đủ, tại sao bây giờ lại lớn như thế này chứ!
Nghe được giọng nói quen thuộc, Trương Vân quay phắt qua nhìn chằm chằm Trình Thịnh.
Mạc Thành Hoàn cũng chậm rãi quay đầu qua nhìn điện thoại trong tay Trình Thịnh.
Trẻ vị thành niên? Nghịch ngợm lung tung?
Nhiệt độ trong phòng khách nháy mắt giảm xuống tới mức đóng băng, Trình Thịnh ôm chặt điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ: "Thật ngại quá."
"Sao giọng nói này nghe quen vậy?" Trương Vân bước tới chỗ Trình Thịnh, giật lấy cái điện thoại trong tay cậu, chỉnh âm lượng lớn lên.
"Phụ huynh hãy quan tâm đến con mình nhiều hơn...!Đừng để trẻ con có cơ hội thực hiện hành vi tiền mất tật mang..."
Nhìn An Nhu đang tươi cười trên màn hình, cằm Trương Vân suýt đã rớt xuống.
"Con bị điên hả?" Trương Vân nghiến chặt răng, tức giận dí sát điện thoại tới trước mặt Mạc Thành Hoàn.
"Con tốn nhiều tiền như vậy để tặng quà cho nó có phải không?"
Mạc Thành Hoàn nhìn gương mặt cậu thiếu niên gần trong gang tấc, sắc mặt hờ hững: "Con muốn xài tiền của con như thế nào là quyền tự do của con, mẹ không có quyền kiểm soát con."
"Tự do của con?" Trương Vân giận dữ ném phăng cái điện thoại ra ngoài: "Con bị chập mạch dây thần kinh nào rồi mà dám đập tiền lên người nó!"
"Nhà họ An sau lưng nó một không tiền hai không quyền, lý do gì khiến con bỏ ra gần một triệu đi lấy lòng nó?"
Trình Thịnh đau lòng nhìn điện thoại của mình, nhưng không dám đi qua nhặt.
Thấy con trai không nói lời nào, Trương Vân càng giận sôi máu: "Con có biết ông cụ Mạc bị bệnh nhập viện không? Mẹ và ba con đã đi thăm rồi, tại sao con không biết đi qua đó hỏi thăm bệnh tình ông cụ Mạc vài câu, lại tạo thiện cảm trước mặt ông cụ mà ở đây xem ba cái livestream của thằng khốn nạn này!"
"Thành Hoàn đã đi thăm ông cụ Mạc rồi ạ." Trình Thịnh dè dặt giơ tay lên, muốn biện minh cho anh em tốt của mình.
"Cút qua một bên đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu!" Trương Vân không thèm cho Trình Thịnh sắc mặt tốt.
"Con có biết tại sao ngón tay của mẹ bị thương không? Cũng bởi vì thời điểm mẹ đi thăm ông cụ Mạc bị thằng khốn nạn này giở trò khiến cho con tiện nhân kia làm gãy ngón tay của mẹ."
Trương Vân giơ tay lên, chỉ vào thanh nẹp trên ngón tay mình, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng: "Vậy mà con còn tặng một đống tiền cho cái thằng chướng mắt này, con muốn chọc mẹ tức chết phải không?!"
Mạc Thành Hoàn nhíu mày nhìn ngón tay bị thương của mẹ mình.
"Nó ỷ có ông cụ Mạc chống lưng nên mới dám nhảy lên đầu lên cổ mẹ." Trương Vân nhớ lại cơn đau lúc đó lại thấy ấm ức: "Mấy người bọn họ ức hiếp mẹ cũng thôi đi, vậy mà con cũng hùa theo bọn họ chọc tức mẹ!"
"Nếu mẹ bị thương thì về nhà nghỉ ngơi đi." Mạc Thành Hoàn nhìn mẹ mình đang lau nước mắt, giọng nói cũng dịu đi: "An Nhu động thủ với mẹ là cậu ấy không đúng, nhưng mẹ cũng bớt nói lại hai câu đi, mẹ không nghe câu cái miệng hại cái thân sao!"
Thấy con trai vẫn còn nghiêng về phía mình, tâm trạng Trương Vân không khỏi tốt hơn: "Thành Hoàn, nghe lời mẹ, mẹ không bao giờ làm hại con đâu."
"Phải thường xuyên đến thăm ông cụ Mạc nhiều hơn, đừng xài tiền bậy bạ như vậy nữa.
Nếu như chuyện cháu trai tặng quà cho chú dâu bị truyền ra ngoài, người hiểu chuyện sẽ nói con đang lấy lòng chú hai, người không biết sẽ tưởng con thích cái thằng khốn nạn kia, đến lúc đó sẽ xuất hiện mấy tin đồn nhảm.
Nếu chuyện này truyền đến tai ông cụ Mạc, con còn ngồi yên trên cái ghế người kế thừa nhà họ Mạc được sao?"
Trình Thịnh nhìn Trương Vân, chợt đụng trúng ánh mắt của anh em tốt, im lặng không nói lời nào.
"Còn cậu nữa." Trương Vân chú ý tới Trình Thịnh, giơ một ngón tay chỉ vào cậu, giọng điệu đầy ghét bỏ.
"Suốt ngày không để cho người nhà họ Trịnh bớt lo, từ nhỏ đến lớn có chuyện xấu nào mà cậu không dám làm hả? Nếu không có người nhà họ Trịnh bảo vệ thì sớm muộn gì cậu cũng phải ăn cơm tù thôi."
"Sau này đừng có qua lại với con trai tôi nữa, có nghe không?"
Trình Thịnh trợn mắt há hốc mồm, bị những lời của Trương Vân làm tổn thương, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Trương Vân vênh mặt đắc ý rời đi, trước khi đi còn không quên dẫm một cái thật mạnh lên chiếc điện thoại nằm trên mặt đất.
Nước mắt của Trình Thịnh gần như sắp chực trào ra khỏi hốc mắt.
Đợi Trương Vân đi rồi Mạc Thành Hoàn mới nhặt cái điện thoại trên mặt đất lên, đưa cho Trình Thịnh đang rơm rớm nước mắt.
"Tôi sẽ đền cho cậu cái mới nhất."
"Không phải là chuyện bồi thường hay không." Đôi mắt Trình Thịnh đỏ hoe, nhìn dấu chân trên điện thoại.
"Tại sao lại xúc phạm tôi như vậy chứ?"
"Đúng là hồi còn nhỏ tôi ngứa đòn thật, nhưng đâu có đánh nhau nhiều.
Lúc đó ba mẹ tôi bận như chó không rảnh quan tâm gì đến tôi, ông bà nội chỉ thích anh trai tôi nên cũng mặc kệ tôi..."
Trình Thịnh nói tới đây thì không nhịn được rơi nước mắt: "Ngay cả bảo mẫu cũng khinh thường tôi, có đồ ăn ngon đều chia cho anh trai tôi trước tiên, chỉ chừa cho tôi một chút xíu.
Lúc đó tôi không vui nên mới gây sự để người nhà quan tâm tới tôi thôi!"
Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh Trình Thịnh, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của cậu thiếu niên.
"Cậu có hiểu cảm giác khó chịu này không?" Trình Thịnh vừa gân cổ gào khóc vừa lấy tay áo lau vỏ ngoài điện thoại.
"Cậu về nghỉ ngơi trước đi." Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh: "Tôi có việc phải đi ra ngoài rồi."
"Thực ra điện thoại này vẫn còn dùng được." Trình Thịnh khịt mũi, bấm nút khởi động nguồn: "Màn hình chỉ bị bể một chút thôi, không cần đổi cái mới đâu."
Mạc Thành Hoàn trầm mặc nhìn thằng bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Trình Thịnh chợt phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn: "Không phải cậu đi ra ngoài mua điện thoại mới cho tôi hả?"
"Tôi muốn đi tìm An Nhu." Mạc Thành Hoàn vô cảm nói: "Tôi phải hỏi rõ ràng tại sao cậu ấy lại muốn hoàn tiền cho tôi."
Trình Thịnh hít một hơi thật sâu, thần sắc hoảng sợ: "Cậu bị điên rồi.
Sao cậu dám đi tìm chú dâu nữa, ngại mình bị đánh một trận chưa đủ nặng hả?"
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn có chút không vui: "Chỉ tìm An Nhu nói chuyện thôi mà."
"Vãi cứt!" Trình Thịnh đứng dậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Tôi thấy cậu bị tẩu hỏa nhập ma nặng lắm rồi.
Cậu thích chú dâu của cậu, bị chú dâu đánh một trận bầm dập cũng không chịu tránh xa người ta một chút, không gặp được chú dâu sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Tôi nói có đúng không?"
"Không phải." Mạc Thành Hoàn nhanh chóng phủ nhận.
"Tôi phục cậu luôn." Trình Thịnh cầm điện thoại đi về phòng mình: "Tôi không thể tiếp tục ở đây nữa.
Tôi thà bây giờ trở về bị ba tôi đánh chết cũng không muốn ở lại chỗ của cậu nữa!"
"Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho coi.
Một người rồi hai người, ai cũng nói tôi dạy hư cậu."
"Trình Thịnh!" Mạc Thành Hoàn nhíu mày đứng dậy.
"Đừng có gọi tên tôi.
Chỉ cần cậu còn làm ra những chuyện như vậy nữa thì tôi sẽ tiếp tục bị ăn chửi dài dài.
Tôi vẫn nên nhân lúc còn sớm rời khỏi chỗ cậu thôi!" Trình Thịnh đóng cửa phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhét hết vào vali.
Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh kéo vali khăng khăng đòi đi, chỉ có thể đứng ngay cửa chặn ngang đường đi.
"Nếu cậu không muốn tôi đi thì đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa!" Trình Thịnh nghiêm túc nói.
"Không phải." Ánh mắt Mạc Thành Hoàn lãnh nhạt: "Tôi chỉ muốn khuyên cậu không nên về nhà, ba cậu sẽ đưa cậu ra nước ngoài."
"Đi thì đi thôi." Trình Thịnh tỏ vẻ mình không sợ.
"Cậu nghe tôi nói..." Sắc mặt Mạc Thành Hoàn nghiêm túc: "Nếu cậu đi thì chắc chắn cậu sẽ chết đó."
Biểu cảm của Mạc Thành Hoàn căng thẳng, giọng nói cũng nặng nề và nghiêm túc.
Mạc Thành Hoàn không nói giỡn.
Trình Thịnh rùng mình một cái.
"Cậu đi được rồi." Mạc Thành Hoàn tránh qua một bên.
Trình Thịnh đứng trước cửa, đi không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể ngẩng đầu mang theo chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Cậu vẫn muốn đi tìm chú dâu sao?"
"Đương nhiên." Mạc Thành Hoàn không cần suy nghĩ đã trả lời ngay lập tức.
"Mẹ nó." Trình Thịnh cắn răng, kéo vali rời khỏi biệt thự.
Nhân sinh quá mức gian nan, nhưng cũng không phải không có một chút cơ hội nào.
Trình Thịnh mặc áo ngắn tay đứng bên lề đường lạnh run người, bấm điện thoại gọi vào số của Bạch Tiêu.
Điện thoại vừa kết nối thì Trình Thịnh đã bật khóc nức nở.
"Đại Bạch, hu hu hu, bây giờ tôi chỉ còn một mình anh thôi."
Một lát sau, Bạch Tiêu