An Nhu thấy ông lão lấy một cái giá ra từ trong hộp, sau đó cẩn thận lấy một cái chân giò hun khói nhìn có vẻ rất lâu năm ra khỏi hộp.
“Đây là chân giò ông làm năm Sênh Sênh ra đời đó, hồi đó ông mua hai con heo hương của người Tạng, hai con heo đó nha, ngày thường đều là nuôi thả, chúng ăn toàn là đông trùng hạ thảo, nhung hươu, dương xỉ, uống toàn là nước suối trên núi thôi.”
Sau khi cố định chân giò hun khói lên kệ, ông lão lấy ra một con dao chuyên dùng để cắt thịt giò, có vẻ là có hơi không thuận tay, nhưng ông vẫn lưu loát dùng dao, cắt đi vỏ ngoài đen sì của chân giò hun khói.
“Chất thịt của hai con heo hương này đều là thượng thừa, hơn nữa vô cùng tinh tế, ít mỡ thừa, chân giò hun khói này còn tốt hơn cả chân giò hun khói của Iberia Tây Ban Nha nhiều.”
Ông lão nhìn về phía An Nhu, khóe mắt lại nhịn không được mà ướŧ áŧ: “Tổng cộng có hai cái chân giò hun khói, ông cất giấu kỹ càng mười tám năm rồi, một cái chuẩn bị dùng trong tiệc trưởng thành của Sênh Sênh, một cái chuẩn bị dùng lúc Sênh Sênh kết hôn, bây giờ...!vừa lúc.”
An Nhu nhìn ánh mắt ông lão, trong lòng không hiểu sao hơi xúc động.
Chân giò hun khói được cắt bỏ đi lớp ngoài đen sì, lộ ra màu đỏ như ngọc bích, tươi đẹp như lửa.
Cửa phòng bao bị gõ nhẹ hai cái, hai vị đầu bếp đi vào trong, An Nhu còn tưởng họ tới để đưa thức ăn, không ngờ rằng hai người phối hợp ăn ý, bưng tới một nồi cơm gạo nếp còn nóng hầm hập, hai người mang bao tay vo viên, bỏ vào lồng hấp nhỏ.
Ông lão bỏ lát thịt chân giò hun khói mỏng dánh đã thái lên trên cơm nắm, sau khi chưng cách thủy một lát, ông cụ lại lấy từ trong hộp ra một cái nấm cục trắng, cắt lát rồi bày lên một cái đĩa khác, phân biệt bưng tới chia cho mọi người.
Phần của An Nhu là do ông lão tự tay bưng tới.
An Nhu đứng dậy nói cảm ơn rồi mới nhận, ông lão nhìn người thiếu niên chăm chú, nước mắt tràn mi.
“Sư phụ.” Hai vị đầu bếp kia cúi đầu với ông lão: “Bọn con xuống chuẩn bị những món khác đây.”
“Ừ, đi đi.” Ông cụ quay đầu, ngồi về chỗ cũ.
An Nhu nhìn chằm chằm thức ăn trong đĩa, cậu thử ăn cơm nếp kèm chân giò hun khói, mùi vị vô cùng đậm đà, cơm gạo nếp có độ mặn hoàn hảo, hương vị tươi mới hấp dẫn, sau khi nuốt xuống, răng môi vẫn còn sót lại dư vị.
Đây là món ăn ở độ cao mà An Nhu chưa từng được nếm thử bao giờ.
An Nhu không nhịn được mà quay đầu nhìn ông lão, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi thán phục.
Ông lão chú ý tới ánh mắt của An Nhu nên mừng rỡ hết sức: “Cháu thích là tốt rồi, thích thì ăn nhiều một chút, lần này ông mang nhiều bảo bối tới lắm, cháu muốn ăn gì thì cứ nói với ông.”
An Nhu hơi mím môi, cậu nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy trước đó, một mình ông lão mang tới mười mấy vali hành lý, trước đó ông phải tốn nhiều công sức đến thế nào chứ.
“Tay nghề của ba vợ thật sự vẫn ưu tú như trước đây.” Bạch Sùng Đức tán dương nói: “Không ngờ rằng ở đây cũng có học trò của ba, đúng là trùng hợp.”
“Mười hai tuổi ba đã bắt đầu nấu ăn rồi, đệ tử đồ tôn không tới một nghìn cũng phải tám trăm.
Mấy người này sau khi xuất sư không tự mở nhà hàng mà tới nhà bếp ở khách sạn cao cấp làm, hình như đây là khách sạn năm sao, có học trò của ba cũng không kỳ lạ.”
“Đúng thế, chỉ có mình con lúc nhỏ không chịu học cho giỏi thôi.” Ông lão nhìn về phía Triệu Minh Nguyệt: “Dưới tay ba, chỉ có mình con là dở nhất.”
Triệu Minh Nguyệt cười híp cả mắt, sau đấy nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan đang ăn chậm nhai kỹ.
“Thịnh Hoan, ăn đồ ăn có quen không?”
Đột nhiên bị nhắc tên, Mạc Thịnh Hoan không nóng không vội bỏ đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nhìn lại Triệu Minh Nguyệt.
“Cảm ơn, đã khoản đãi.”
Những người trên bàn cơm, ngoại trừ An Nhu ra, những người khác đều lộ ra một chút kinh ngạc.
Trước đây nghe nói Mạc Thịnh Hoan đã hồi phục đôi chút, không ngờ rằng bây giờ đã hồi phục được tới mức độ này rồi, có thể nói ra một câu ngắn đơn giản, từ ngữ rõ ràng, âm giọng của người đàn ông thanh sạch như châu như ngọc, còn mang theo một chút từ tính, nghe có vẻ bất ngờ, cũng rất êm tai.
Ông lão cũng nhìn về phía người đàn ông ngồi chếch mình, đây chính là chồng của cháu ngoại, nghe nói có chút chướng ngại tinh thần, ông còn thấy khó chịu hồi lâu, không ngờ rằng lúc gặp mặt thì trạng thái tinh thần cũng coi như bình thường, cũng tạm chấp nhận được.
An Nhu nhanh chóng nuốt miếng thịt giò hun khói và nấm cục trắng trong miệng xuống, sau đấy nhìn về phía Triệu Minh Nguyệt: “Đồ ăn ngon hơn so với mấy món cháu nấu nhiều lắm, chắc chắn anh Mạc cũng rất thích.”
Triệu Minh Nguyệt nhìn ra ý muốn bảo vệ của cậu thiếu niên, bà cười cười nói: “Các con có thể ăn là được rồi.”
Ông lão nghe thấy ‘anh Mạc’ trong miệng cậu thiếu niên, rồi lại nghĩ đến những người nhà họ Mạc mình đã gặp hôm nay ở cửa khách sạn, không dằn lòng được mà phải nhíu mày.
Nhưng lúc ông nhìn về phía cậu thiếu niên đang ăn uống vui vẻ đối diện, chốc chốc còn cười cười với Mạc Thịnh Hoan, không giấu nổi sự yêu thích trong mắt, lông mày ông lão lại giãn ra.
Bởi vì ông cụ Mạc vẫn chưa đến nên Bạch Sùng Đức không muốn dùng bữa cùng với người nhà họ Mạc.
Bữa cơm này chỉ có người nhà thôi, sau khi đã ăn xong bảo bối mà Triệu Vị mang tới, những món ăn khác chính thức cũng được bưng lên.
Hai vị đầu bếp cũng theo vào, họ đứng một bên, căng thẳng nhìn ông lão, giống như học sinh đang đợi thầy giáo phát bảng điểm.
“Mấy đứa ra ngoài trước đi.” Ông cụ mất kiên nhẫn phất tay với hai người: “Không nhìn thấy người trong nhà đang ăn chung sao? Mấy đứa ở đây chướng mắt!”
Hai vị đầu bếp nổi danh cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng đi ra ngoài, người một nhà ăn cơm xong, không ngoài ý muốn lại được miễn phí.
“Đi cùng ba ăn gì cũng đều miễn phí cả.” Triệu Minh Nguyệt vui vẻ nói: “Ba tốt thật đấy.”
“Trong hai chị em con, đứa làm ba phiền lòng nhất chính là con đấy.” Ông cụ Triệu nhìn Triệu Minh Nguyệt, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, ông quay đầu, lại nhịn không được mà nhìn An Nhu: “Con trai con lúc nhỏ bớt lo hơn con nhiều, không quậy không khóc, không chê mùi dầu mỡ trên người ba, nằm trong lòng ba, còn cười với ba nữa.”
An Nhu nhìn sự yêu thương và đau lòng trong mắt ông lão, không khỏi mím môi.
Về phòng nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, An Nhu lại nhận được tình yêu tràn đầy đến từ ông Triệu.
Xe đồ ăn sáng ba tầng đầy ắp được nhân viên đẩy tới cửa, món Trung và món Tây đều đủ, An Nhu ăn con tôm sốt cà chua đang mở đôi mắt to như quả bóng trước mặt, trước đây cậu cũng đã từng làm món ăn giống vậy rồi, nhưng mùi vị kém xa mùi vị ông Triệu làm.
Các loại rau xanh, hoa quả, salad, xíu mại, sandwich, sườn bò chiên, rau xào thập cẩm bày đầu cả một bàn, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan một cái, cảm thấy áp lực nặng nề.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan dốc hết toàn lực mà ăn, giải quyết được một phần ba xe đồ ăn, phần còn lại bỏ vào tủ lạnh, còn có thể ăn một ngày nữa.
Sáng sớm Bạch Sùng Đức đã gửi tin nhắn, đề xuất cho cậu mấy nơi, để An Nhu tự do hoạt động.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đeo thần khí kia lên, đi thẳng đến nơi ngắm cảnh tình nhân chú đã chọn lúc trước.
Sự thật chứng minh, ảnh chụp đúng là khác với cảnh thật, nhưng không ngăn nổi sự nhiệt tình chụp ảnh của An Nhu.
Cậu đưa chú một quả dừa lớn, mở camera rồi bật filter lên chụp ảnh lách tách.
Đứng trước tảng đá “Chân trời góc biển” chụp ảnh, đứng trước tảng đá Nhật Nguyệt chụp một hồi, rồi lại đứng trước “Thiên Nhai Thư Cục” chụp mấy tấm, An Nhu chưa từng thấy cây dừa thật bao giờ nên ôm cây dừa thôi cũng phải chụp hai tấm.
Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn theo sát An Nhu, giúp An Nhu cầm quả dừa vẫn chưa uống xong, nhìn cậu vui vẻ chạy khắp nơi chụp ảnh.
Buổi trưa mặt trời lên cao, An Nhu bị nắng chiếu bỏng rát, cậu tìm một nơi râm mát, ngồi xuống nghỉ ngơi với Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan cạo cơm dừa cho An Nhu, An Nhu ôm điện thoại chỉnh ánh, chỉnh xong đưa cho chú xem thử, một lô ảnh chia chín mới tinh xuất hiện.
An Nhu muốn đăng ảnh lên weibo nhưng cậu lại phát hiện điện thoại tự dựng hơi lag.
Đợi một hồi, điện thoại đột nhiên hết lag, An Nhu mở tin nhắn lên, phát hiện bên trong toàn là dấu đỏ đánh dấu