Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng đối diện với ông cụ một hồi.
“Sao thế ạ?” An Nhu vừa xem xong video Thụy đại thần cắt nối biên tập gửi tới, nhấc mắt đã thấy chú và ông ngoại Triệu bốn mắt nhìn nhau, cứ như dùng ánh mắt trao đổi cái gì.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” An Nhu tò mò hỏi, dùng tay lắc lắc giữa hai người.
“An Nhu, cậu ta uống hết cả nồi này rồi.” Ông cụ Triệu dùng hai tay triển lãm cái nồi sạch bách.
“Uống thì tốt ạ.” An Nhu cười tủm tỉm dắt Mạc Thịnh Hoan đi ra ngoài, lưu lại không gian cho hai ông cụ.
“Dạo này anh Mạc ăn nhiều thật nha.
Quá giỏi.
Nhưng phải cẩn thận không tiêu hóa không nổi đâu.
Có cần em mua ít thuốc tiêu hóa cho anh không?”
Triệu Vị trơ mắt nhìn cháu trai nhấc khỏi phòng bao, dáng vẻ cưng chiều không biên giới.
“Bác Triệu, chơi cờ đi.” Ông cụ Mạc đã sắp xếp bàn cờ xong xuôi, vẫy tay với Triệu Vị.
Triệu Vị nhìn cửa phòng đóng chặt, thở dài một hơi.
“Sao thế bác Triệu?” Ông cụ Mạc thấy Triệu Vị cau có bèn hỏi.
“Không có gì.” Triệu Vị ngồi đối diện ông cụ Mạc, hai mắt lay động nhìn bàn cờ, thử thăm dò hỏi ông cụ Mạc.
“An Nhu kết hôn với con trai chú bao lâu rồi?”
“Sắp nửa năm rồi.” Ông cụ Mạc cầm cờ đỏ đi trước: “Pháo đi đầu!”
“Nửa năm à…” Triệu Vị nhảy mã: “Thế hai người bọn nhỏ chuẩn bị có con chưa?”
“Con?” Ông cụ Mạc ngẩng đầu nhìn Triệu Vị, cười bất đắc dĩ.
“Cũng không phải bác không thấy được tình hình của Thịnh Hoan.
Nói ra bác đừng chê cười, tôi cũng từng hỏi bác sĩ phương diện này rồi.
Thịnh Hoan có chướng ngại ngôn ngữ, chướng ngại tình cảm, chướng ngại xã giao tại đó.
Đừng nói con cái, ngay cả trao đổi giữa chồng chồng bình thường còn không được.”
Triệu Vị trầm mặc.
“Tôi thì đương nhiên muốn có rồi, nằm mơ cũng muốn.
Đáng tiếc, việc này sao có thể theo ý người được.
Nếu An Nhu thật sự có thể mang thai con của Thịnh Hoan, bảo tôi dập đầu lạy thằng bé vài cái cũng được!” Ông cụ Mạc cũng nhảy mã, ánh mắt chất chứa vẻ chua xót vô bờ.
...
Bởi vì ăn hơi no nên An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi bộ bên ngoài một vòng mới về phòng.
Vì đề phòng chú ngâm tắm ngủ quên bị cảm nên An Nhu còn thuận đường mua thuốc cảm.
Trời đã tối muộn, Mạc Thịnh Hoan đi rửa mặt trước, An Nhu ôm di động tựa vào thành giường, vừa sạc điện thoại vừa xem lại một lần video Thụy đại thần gửi.
Vừa rồi ở phòng bao không mang tai nghe, An Nhu xem không có tiếng, chờ Thụy đại thần chính thức đăng video lại gửi link tới cho An Nhu.
An Nhu bấm vào link, phát hiện video vừa đăng lên một lát đã có hơn một ngàn like.
Đại thần không hổ là đại thần, tự mang lưu lượng.
An Nhu lại bấm mở video xem một lần, dùng tài khoản weibo và Mễ Trảo của mình để share, còn viết cả mấy chục từ cảm ơn.
Mạc Thịnh Hoan rửa mặt xong lên giường, phát hiện An Nhu ôm di động cười ngây ngô, lực chú ý đều dồn vào chiếc di động.
“Khụ khụ.”
Bên người truyền đến tiếng ho nhẹ, An Nhu buông di động quay đầu lại, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đã lên giường, ngón tay thon dài vuốt cổ, mi mắt hơi cụp xuống, có vẻ không quá thoải mái.
“Anh Mạc, cổ họng khó chịu à?” An Nhu đặt di động sang một bên, thân thiết ghé tới nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Cảm giác thế nào, muốn đi khám bác sĩ không?”
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi lắc đầu.
“Đừng có gắng gượng” An Nhu xuống giường, nhanh chóng tìm ra thuốc cảm vừa mua khi nãy, nhìn thấy công dụng bao gồm trị sưng đau cổ họng thì bèn rót nước pha cho Mạc Thịnh Hoan một gói.
An Nhu bưng thuốc cảm nóng hầm hập đi tới, tới khi đưa vào tay Mạc Thịnh Hoan, trong chén còn có hơi nóng, vách chén cũng ấm áp.
Mạc Thịnh Hoan ôm chén, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm.
“Anh Mạc, đắng không?” An Nhu ghé tới ngửi thử, thuốc này không có chút mùi ngọt nào, ngửi cứ như thuốc Đông Y vừa sắc xong.
Thấy ánh mắt quan tâm của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan lắc đầu, lại uống thêm mấy ngụm.
An Nhu vẫn còn lo lắng, sờ sờ trán của chú, lại so với trán mình.
Không nóng lên.
Thấy An Nhu xoay người lại đi lấy di động, Mạc Thịnh Hoan cụp mắt nhìn bọt nước phiêu trên mặt chén, trầm mặc không nói gì.
Người trẻ tuổi đều thích chơi di động, rất bình thường thôi.
“Nào anh Mạc, a đi...” An Nhu cầm di động quay lại, mở đèn pin hướng về phía Mạc Thịnh Hoan.
“Để em xem cổ họng anh có sưng không.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn đèn pin di động rồi lại nhìn An Nhu, phối hợp há miệng ra..
An Nhu ghé tới tỉ mỉ quan sát cổ họng chú, phát hiện màu sắc đều đều, không đỏ lên, cũng không bị sưng.
An Nhu tắt đèn pin nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Có phải vừa rồi họ xong thì thoải mái, không muốn họ nữa không?”
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu, bình tĩnh chớp mắt.
“Chắc không phải cảm đâu, chỉ là hơi ngứa thôi.” An Nhu nhìn thuốc cảm trong tay chú, cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, không xem rõ tình huống đã bảo chú uống thuốc rồi, mà chú còn nghe lời uống luôn.
“Vẫn nên hạn chế uống thuốc thì hơn.” An Nhu mím môi lấy chén trong tay Mạc Thịnh Hoan, trước đó thím Dương từng nói là thuốc thì ba phần độc.
Huống chi chú cũng không thích uống thuốc.
An Nhu đổ thuốc thừa đi, quay lại nằm bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, nghĩ một lát, cậu lại thử ghé vào ngực Mạc Thịnh Hoan, nghe thử lúc chú hô hấp trong phổi có âm thanh gì không khỏe không.
Nằm úp sấp một lát, An Nhu trợn tròn mắt.
Không nghe được tạp âm gì, nhưng tim chú lại đập ngày càng nhanh.
Xem ra là không thành vấn đề.
An Nhu cầm di động lên, định xem nốt phần còn dở thì lại phát hiện ánh mắt Mạc Thịnh Hoan cũng dính lên di động của mình.
An Nhu lắc di động lên cao xuống thấp, mắt chú cũng đuổi theo di động mà đi.
An Nhu dứt khoát đặt di động xuống trước mặt Mạc Thịnh Hoan, hai người cùng xem đoạn video.
“Đây là video hôm nay bọn em quay.” An Nhu tua nhanh gấp 2, tăng âm lượng di động lên: “Chủ đề là ngoại trừ quả dừa ra thì Hải Nam còn có đặc sản nào giá cả tương đối cao không.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn đoạn video, trong video đó có An Nhu.
“Em, Thụy đại thần và chị dâu Thụy chạy vài cái chợ.” An Nhu vui vẻ kể lại: “Mấy người Thụy đại thần cắt nối biên tập rất tuyệt, có rất nhiều góc quay, khu bình luận rất nhiều người hỏi thăm em là ai.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên trong video đang trả giá với chủ quán bán lá trà, ánh mắt sắc bén, mồm miệng lanh lợi, cường ngạnh mặc cả một gói trà gà lỗi giá gốc năm mươi lăm xuống còn ba mươi.
“Đừng xem cái này.” An Nhu hơi ngượng ngùng che khuất màn hình.
Cái dáng vẻ kia của cậu không phải khác nào con buôn, Mạc Thành Hoàn vẫn luôn ghét bỏ điểm này của cậu, nói cậu ham món lợi nhỏ, thích tiện nghi, đặt nặng vật chất.
Để người khác xem cũng không sao, nhưng để chú xem thì liệu chú có phiền chán mình không?
Mạc Thịnh Hoan là tiến sĩ từ nước ngoài về, là thiên chi kiêu tử, cao cao tại thượng, hoàn toàn không để ý 15 đồng kia, càng không vì chút tiền này mà tính toán chi li với người bán.
Liệu chú có khó hiểu, không biết vì sao mình lại lãng phí thời gian ở chỗ này, hao hết võ mồm chỉ vì chút tiền trinh ấy không?
An Nhu cố gắng che kín màn hình, chờ đoạn này qua rồi, Mạc Thịnh Hoan nâng tay cầm di động giúp An Nhu, An Nhu vừa thu tay lại, bên trên lại tới cảnh An Nhu mặc cả với chủ quán mứt sấy.
Một cân xoài sấy hạng nhất ba mươi đồng mặc cả xuống còn mười tám, một cân mít sấy trăm mốt mặc cả còn tám mươi, còn sầu riêng sấy, chuối tiêu sấy, sau khi mua thành rồi còn đòi ông chủ bỏ bớt số lẻ.
An Nhu đỏ mặt gục đầu xuống, không dám xem dáng vẻ mình trong đoạn video.
Chính là là vẻ mặt quê mùa tính toán chi li mà Mạc Thành Hoàn nói.
“Nhu Nhu?” Đỉnh đầu vang lên tiếng gọi, An Nhu mím môi ngượng ngùng ngẩng