An Nhu ngượng ngùng gật đầu: “Bản thân hoạt động này chính là… hưởng thụ.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lần nữa quay về với những hình ảnh sống động, hai quả bóng bay đáng yêu không ngừng va chạm với nhau.
Hình ảnh kéo dài khoảng một phút, sau đó bóng bay màu xanh lam đứng trước mặt bóng bay màu đỏ, rung động vẫy dây, chậm rãi kết thành hình trái tim.
“Loại khát cầu này không hề đáng xấu hổ chút nào.
Đây là nhu cầu sinh lý cơ bản của con người, giống như việc ăn cơm uống nước đi ngủ vậy.” An Nhu mím môi: “Chúng ta có thể biểu đạt, tìm hiểu và bộc lộ nhu cầu đối với chuyện này.”
Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn An Nhu.
“Chúng ta cũng có thể dùng những phương pháp khác để giải quyết thay vì ngâm mình trong nước lạnh.” An Nhu đỏ bừng mặt nhưng vẫn nhìn chằm chằm chú.
Trong lòng An Nhu đang có một con quỷ nhỏ không ngừng gào thét.
Sao mình lại đi dạy chú mấy thứ này cơ chứ!
Ngại quá đi mất!
Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, cần cổ bấy giờ đỏ bừng cả lên.
“Nếu như lần sau…” An Nhu cúi đầu ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng Mạc Thịnh Hoan: “Xảy ra tình huống như vậy nữa thì anh có thể… để em giúp một tay, không cần tắm nước lạnh đâu.”
“Ừ.”
Đối diện truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, một từ đơn giản, tốc độ trả lời chậm gấp hai ba lần bình thường, dư âm lưu luyến.
Nói xong mấy lời này, An Nhu gần như vùi cả người vào chăn, không dám nhìn mặt chú.
Căn phòng chìm trong bóng tối, một cánh tay luồn vào ổ chăn, giống như ngày thường chạm tay An Nhu, dịu dàng nắm chặt.
Nhớ tới những lời nói ban nãy, hai tai An Nhu bất giác đỏ cả lên hệt như bị bỏng, hoàn toàn không dám nghĩ đến tình huống nếu như Mạc Thịnh Hoan thật sự muốn, vậy thì mình nên làm gì bây giờ.
Nhắm mắt lại rồi bắt đầu?
Hay là… dùng miệng?
Hình ảnh trong đầu ngày càng khó miêu tả đàng hoàng, trong bóng tối An Nhu dần dần cảm nhận được nhiệt độ tay Mạc Thịnh Hoan.
Hôm nay dường như chú… hơi nóng.
An Nhu mơ một giấc mơ đầy lộn xộn, có thể do ban ngày vừa chịu chấn động nên tới lúc cậu mơ liền thấy chú thật sự biến thành một người cá màu đen, kéo cậu xuống biển.
Người cá lấy đá ngầm làm điểm tựa, vây chặt An Nhu bên dưới, dường như muốn nuốt cả người vào bụng.
Chiếc đuôi trắng lạnh như băng, trơn nhẵn chậm rãi tách hai chân An Nhu ra, hình ảnh dần dần trở nên khó bề miêu tả, hô hấp cậu dần trở nên dồn dập, cảm giác nóng kinh người tụ về phía bụng dưới, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó mọi thứ bùng nổ giống như pháo hoa, khiến cậu đột ngột tỉnh giấc.
An Nhu nhìn trần nhà trắng như tuyết, đầu óc quay cuồng.
Trời tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa lên cao, ánh sáng xuyên qua rèm cửa vừa nhạt nhòa lại vừa mông lung.
An Nhu cố gắng trấn an nhịp tim đập loạn trong lồng ngực, quay đầu lén lút nhìn người bên cạnh, trông thấy Mạc Thịnh Hoan đang an tĩnh ngủ say.
Giống như đứa nhỏ vừa làm chuyện xấu xa, An Nhu cẩn thận vén chăn lên, cúi đầu nhìn thử.
Cảm nhận được mồ hôi cùng chất nhầy dinh dính, cậu buông tay Mạc Thịnh Hoan ra, lặng lẽ bước xuống giường, rón rén đi vào phòng tắm.
An Nhu đóng cửa, cởϊ qυầи ngủ lẫn quần trong ra, mở nước ở mức nhỏ nhất, dùng xà phòng giặt quần thật sạch.
Vất vả lắm mới phơi lên được cả hai món, sau khi thở phào nhẹ nhõm, lúc này An Nhu mới phát hiện ra cậu lại quên mang theo quần sạch vào trong.
Đoán chừng chú vẫn chưa thức dậy, An Nhu dùng tay che bộ phận quan trọng, cúi đầu cẩn thận mở cửa phòng tắm.
Thế nhưng đập vào mắt cậu là đôi dép bông dùng một lần của khách sạn, còn có đôi chân dài thẳng tắp đang mặc quần ngủ.
An Nhu chết trân tại chỗ, không dám ngẩng đầu, vành tai từ từ đỏ bừng lên.
Bỗng bàn tay với từng đầu ngón tay thon dài vươn đến, trong tay đối phương là chiếc quần được gấp gọn gàng.
Không biết đối phương gấp như thế nào mà con vịt nhỏ màu vàng đáng yêu lại mở rộng cánh ngay giữa quần, đối diện với An Nhu.
An Nhu run rẩy giơ tay cầm lấy, lập tức lùi về sau đóng sầm cửa lại.
Lúc này cả người cậu không khác nào đang ở trong lồng hấp, đỉnh đầu không ngừng phát ra khói.
Chú làm thế nào mà lại phát hiện ra được vậy chứ!
An Nhu khóc không ra nước mắt, cảm thấy đồ vật mình cầm trên tay còn mang theo cả nhiệt độ thuộc về đối phương.
Cậu mặc quần vào, liên tục hít sâu vài lần, sau khi tự mình trấn an tâm lý hồi lâu mới mở chốt cửa bước ra ngoài.
Mạc Thịnh Hoan đang ngồi trên giường dọn vali cho An Nhu, bên trong có vài món linh tinh, An Nhu để tương đối lộn xộn, vậy nên anh chịu trách nhiệm sắp xếp từng thứ một.
An Nhu để chân trần, tìm quần dài trong tủ quần áo.
Mạc Thịnh Hoan mặt không chút biến sắc ngẩng đầu lên, đảo mắt qua chiếc qυầи иɦỏ hình con vịt đang vươn cánh mà cậu thiếu niên đang mặc.
An Nhu mặc vội mặc vàng, xoay người liền phát hiện chú đang cuộn gọn lại tai nghe mà cậu làm rối, sau đó xếp vào một góc vali.
“Anh Mạc.” An Nhu ngượng ngùng cúi đầu, nhìn vali được thu xếp gọn gàng của mình: “Cám ơn anh.”
Đối diện không phát ra thanh âm, An Nhu ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan đang gõ điện thoại, sau đó chìa màn hình di động về phía mình.
An Nhu cầm điện thoại, chỉ thấy phần ghi chú viết: “Hiện tượng sinh lý bình thường của thanh thiếu niên.”
Trong nháy mắt, An Nhu cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng vọt, tuy rằng biết chú là sinh viên học cao hiểu rộng nhưng sao loại chuyện này chú lại có thể học được đến mức không những biết nắm bắt trọng điểm mà còn sử dụng thuần thục đến vậy chứ!
An Nhu quả thật không biết nên nói gì cho phải, nhìn chằm chằm nội dung trên điện thoại.
“Em… em xem xong rồi.” An Nhu trả lại di động cho Mạc Thịnh Hoan, cả người như bị luộc chín.
Mạc Thịnh Hoan ngẩng đầu nhìn An Nhu, không chịu cầm điện thoại.
“Em thật sự xem xong rồi mà.” An Nhu lắp bắp, chạm lên vành tai đỏ bừng: “Gần đây em hấp thu dinh dưỡng tốt, nếu đầy quá… thì sẽ tự tràn ra.
Đó chính là phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
An Nhu cũng không rõ mình đang nói gì, chỉ muốn chứng minh bản thân hiểu rõ.
Mạc Thịnh Hoan cầm lấy điện thoại, đứng dậy nhìn cậu thiếu niên, chậm rãi cúi đầu, đôi môi sượt qua vành tai cậu.
“Tôi, cũng có thể, giúp em.”
Luồng nhiệt ấm áp lướt qua, cảm giác tê dại khiến An Nhu rung động trong lòng.
Lời chú nói ra không khác nào viên đá quăng xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Đây xem như trả ơn sao?
Mình vừa mới nói có thể giúp