An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, sau đó cúi đầu nhìn lại tư thế của mình, hai tai lập tức đỏ rần lên dịch về phía trước.
Mạc Thịnh Hoan nắm lấy eo An Nhu, cúi người dán sát vào lưng cậu, phả hơi thở nhẹ nhàng vào tai đối phương.
Nhìn vành tai cạậu thiếu niên hồng thấu, anh chậm rãi tiến lại gần, càng thêm siết chặt eo đối phương, cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể.
An Nhu siết chặt con chuột trong tay, lúc này cậu đã hoàn toàn không thể nhìn nổi bảng số liệu trước mắt được nữa.
Từ sau kì du lịch trở về, dường như chú càng lúc càng yêu thích chuyện thân mật với cậu.
Có thể do giáo dục đạt hiệu quả, chú bắt đầu thăm dò việc tiếp xúc thân thể, không chỉ hạn chế trong việc hôn đơn thuần.
Cũng chẳng biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
An Nhu liên tục bị hơi thở Mạc Thịnh Hoan quấy phá, không tài nào tập trung, vậy là dứt khoát xoay người, thổi nhẹ vào vành tai chú.
Cho chúcũng cảm nhận được loại cảm giác tê dại, sống lưng như bị điện giật này.
Chỉ nháy mắt Mạc Thịnh Hoan đã thoáng run lên, đôi mắt phảng phất giống như hồ nước trong trẻo, cúi đầu hôn lên môi An Nhu.
An Nhu xoay người muốn tắt laptop nhưng chú lại kéo cậu về ngay tức khắc, cậu chỉ kịp gập màn hình lại, sau đấy đôi môi lập tức bị giày xéo tới tấp.
An Nhu bị hôn đến mức cả người nóng bừng, điện thoại trong túi rung lên, cậu không để ý tới, tiếp tục hôn lên môi Mạc Thịnh Hoan, muốn biến sắc hồng nhạt kia càng thêm sậm màu.
Cả người An Nhu nóng bừng, điện thoại trong túi chỉ ngừng được một lát, ngay sau đó lại réo lên không buông tha.
Cậu hít sâu một hơi, ngồi lên đùi Mạc Thịnh Hoan mặt đối mặt với anh, ổn định hô hấp rồi lấy điện thoại ra.
Là Tề Trừng gọi.
“Có chuyện gì vậy?” An Nhu nghe điện thoại, mắt vẫn dán vào chú.
Dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn đẹp đến mức khiến cậu không thể nào rời mắt nổi.
Đôi mắt trong veo ngậm nước, hàng lông mi mảnh khảm, đen tuyền hạ xuống.
An Nhu còn nhớ rõ dáng vẻ đôi mắt lạnh lùng ấy, chẳng chút gợn sóng, không hề có tình cảm.
Tựa như bất kì kẻ nào cũng đều không thể bước vào trong tầm mắt anh, là sự tồn tại khiến mọi người phải ngưỡng vọng.
“Tớ thăng hạng rồi!” Tề Trừng ở đầu dây bên kia kích động hét lên: “Cậu xem kết quả của cậu chưa?”
“Thế nào?” An Nhu hít sâu “Thành tích cậu làm sao? Có bị thi lại không?”
Có thể thi đậu đại học Tấn Thành, chứng tỏ đầu óc Tề Trừng không hề kém chút nào.
Kiếp trước cậu ấy ham chơi không chịu học, kiếp này bởi vì đảm đương chức lớp trưởng nên một tiết cũng không thể trốn.
Tuy rằng trong lớp vẫn hay lơ đễnh nhưng so với kiếp trước rõ ràng đã tốt hơn hẳn.
Nhớ tới Tề Trừng ở trên lớp ngủ li bì, cắm đầu chơi game vô cùng nhiệt huyết, trong nháy mắt An Nhu cảm thấy bất an.
Đừng nói là học lại hay thi lại đấy nhé…
“Ha ha ha!”
Phía bên kia vang vọng tiếng cười đầy kiêu ngạo.
Vừa nghe thấy tiếng cười này, An Nhu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“An Nhu, tớ cho cậu biết, tớ chẳng những không học lại thi lại gì cả mà còn không phải đếm ngược từ dưới lên! Tớ đứng ngay giữa! 28! Bà nội cha nó tuyệt cú mèo!” Tề Trừng kích động la hét ầm ĩ.
Khóe môi An Nhu khẽ cong lên, nghe đối phương cười tới mức khoa trương như vậy, yên lặng cầm điện thoại để xa tai một chút.
Ồn ào quá đấy.
“Ngay cả mẹ tớ cũng không dám tin, còn tưởng tớ giả danh trường học gửi mail về, liên tục đối chiếu tận mấy lần!” Tề Trừng dương dương đắc ý: “Hiện tại mẹ đang hầm sườn cho tớ ăn, năm nay tiền mừng tuổi, tớ có thể kiên trì giữ được rồi!”
An Nhu không nhịn được mà bật cười.
“À phải rồi, ban nãy gọi cho cậu, cậu đang làm gì đấy?” Tề Trừng hỏi ngược lại.
An Nhu chột dạ liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan “Tớ… tớ đang sắp xếp đồ đạc.”
Mạc Thịnh Hoan nháy mắt một cái, gương mặt đầy vẻ vô tội.
“Sắp xếp cái gì? Lại ra ngoài chơi à?”
“Không phải.” An Nhu nhìn gương mặt chú đỏ bừng, có chút bất đắc dĩ: “Mới đi chơi về, có mang đặc sản cho cậu.”
“Anh em tốt, tớ đúng là không nhìn lầm người.” Tề Trừng hào hứng: “Dù đến cứ nơi đâu cũng không quên người ba này.”
Giọng nói không hề nhỏ, nghe đối phương tự xưng là ba, An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan, bất giác cảm thấy lúng túng.
“Đúng rồi, không phải cậu vẫn lo lắng chuyện điểm số sao? Thi thế nào rồi?” Tề Trừng không quên hỏi han.
“Qua hết!” Nhắc tới chuyện này, An Nhu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực.
“He he, điểm thi cuối kỳ của tớ có 50 thôi, nhưng thành tích thường ngày giáo sư cho tớ tận 100 điểm! Thành ra điểm tổng kết cuối cùng qua 70 điểm, cũng qua luôn!” Giọng nói Tề Trừng truyền đến.
“Cái gì?” An Nhu kinh ngạc mở to mắt, cơ thể loạng choạng suýt ngã, phải ép xuống để giữ thăng bằng: “Thành tích thường ngày còn có thể cho tận 100?”
Mạc Thịnh Hoan khẽ rên lên một tiếng, nắm áo An Nhu siết lại.
An Nhu theo bản năng che miệng mình, cúi đầu nhìn xuống dưới xem thử.
Vừa rồi cậu ngồi trên người chú, vì bị hoảng loạn nên ép người xuống, mà chú cũng dùng lực đùi chống lên.
An Nhu quên mất nên ngồi xuống, khả năng… đã ép vào “Tiểu Hoan Hoan” mất rồi.
“100 chẳng lẽ không phổ biến sao?” Tề Trừng buồn bực: “Mấy môn của tớ đều được 100 điểm thành tích thường ngày mà, còn tưởng mọi người đều như vậy.”
“Tớ không có môn nào được 100 điểm thành tích thường ngày cả.” An Nhu cố gắng ổn định hô hấp, sốt sắng nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.
Chú có sao không?
“Vậy là cậu không được chứ gì.” Tề Trừng cười trên sự đau khổ của người khác: “Có thể do bình thường tớ hay giúp giáo sư làm việc lặt vặt, nên giáo sư nhớ tớ kĩ hơn mọi người ấy mà.”
“Ừm.” An Nhu qua loa trả lời, lo lắng cúi đầu nhìn.
Cần cổ Mạc Thịnh Hoan phiếm hồng, trượt xuống quai xanh cũng một khoảng hồng rực.
An Nhu vừa ngẩng đầu lên đã bị Mạc Thịnh Hoan hôn môi chặn lại, một lát sau anh hôn lên cổ cậu, trằn trọc mút khẽ.
“Tớ vừa nghe thấy tiếng, cậu đang ở với ai vậy?” Tai Tề Trừng thật sự rất thính.
“Tớ… tớ đang ở…” An Nhu nói năng lộn xộn, vô thức ngẩng cao cổ.
“Không phải ở cùng với ba cậu đấy chứ?” Tề Trừng chột dạ: “Mấy câu vừa rồi, cha cậu có nghe không vậy?”
An Nhu mặt mày đỏ tưng bừng, siết chặt di động trong tay: “Không có chuyện gì… thì cúp máy nha.”
“Khụ, vậy đặc sản khi nào tớ có thể tới lấy đây?” Tề Trừng cười vui vẻ: “Lần trước cậu cho tớ bánh trung thu thật sự ăn ngon quá đi mất, trong tay thằng nhóc nhà cậu có không ít món ngon, tớ nhất định phải cướp mới được.”
Vành tai đột ngột bị chú ngậm lấy, An Nhu giật thót lấy tay che miệng, đồng tử co rút lại.
“Được rồi, tớ nhận nhé.” Tề Trừng thở dài: “Nhà tớ họ hàng nhiều lắm, nếu như đặc sản có thể đến sớm một chút thì ba mẹ tớ đỡ phải mua quà tặng cho bọn họ.
Hơn nữa còn có thể tăng tiền mừng tuổi của mình.”
An Nhu hít sâu mấy lần, nỗ lực duy trì giọng nói bình thường “Gửi địa chỉ qua cho tớ đi.”
“Được rồi! Tớ biết cậu tốt nhất mà! Chỗ ngồi học kì sau tớ sẽ giúp cậu giữ.
Anh em chúng ta tình sâu nghĩa nặng, không phụ lòng nhau, người khác phải ước ao…”
An Nhu ngón tay run rẩy cúp điện thoại, chỉ trong nháy mắt Mạc