Lần đầu tiên Quý Lăng bị đánh lại bị chính em gái của mình đánh.
Vì vậy, anh ta hoàn toàn bị sốc.
Khi anh ta kịp phản ứng lại, lập tức nắm lấy cổ tay của Quý Nguyệt, “Quý Nguyệt, em phát điên đủ chưa?”
Quý Nguyệt bị giữ lại không thể tiếp tục đánh, chỉ có thể tiếc nuối hậm hực nói, “Còn muốn điên thêm chút nữa.”
Quý Lăng: “……”
Những người khác nghe thấy lời của Quý Nguyệt không khỏi cười thầm.
Quý Lăng mặt tối sầm, “Quý Nguyệt, em đủ rồi đó.”
Anh ta tiếp tục nói, “Hơn nữa, đừng quên, bà ấy cũng là mẹ của em.”
“Nơi này có nhiều người như vậy, nếu bị truyền ra ngoài, cha mẹ sẽ không vui đâu.”
Quý Nguyệt lườm anh một cái, “Đó là mẹ ruột của Quý Diệp, không liên quan đến em.”
“Chỉ có anh mới ngu ngốc nghe theo lời của bà ấy.”
Càng nói, mặt Quý Lăng càng tối sầm, “Im miệng.”
Anh ta kéo Quý Nguyệt lại gần, ghé tai cô thì thầm, “Ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý một chút.”
Quý Nguyệt hất mặt, “Em có sao đâu, sợ gì?”
“Anh muốn tiếp tục cầu xin bà ta yêu thương là chuyện của anh, đừng kéo em vào, em không có thời gian tham gia đâu.”
Quý Lăng hoàn toàn hết cách với em gái mình, "Một lát nữa em phải về nhà với anh."
Sâm xinh đẹp
Quý Nguyệt lắc đầu dữ dội, "Không về, em sẽ về nhà của Hạ Hạ."
Quý Lăng cứng rắn, "Không được."
Rồi hắn giữ chặt cổ tay của cô, "Em nhất định phải về nhà với anh."
Em gái hắn đã ra nước ngoài lâu như vậy, chưa bao giờ về.
Đến Tết, các trưởng bối trong gia đình lại nhắc đến việc này với những lời trách móc.
Hắn đã tìm lý do để biện minh cho cô.
Bây giờ nếu người ta biết em gái hắn trở về mà không về nhà, sẽ có nhiều lời chỉ trích.
Quý Nguyệt vùng vẫy để thoát ra khỏi tay hắn, "Em đã nói không về là không về."
Cô không thoát ra được, liền trừng mắt với Quý Lăng, "Anh buông em ra, nếu không em sẽ la lên."
Quý Lăng cười nhạo, "Tùy em."
Ngay lập tức, trên mặt hắn hiện ra vẻ ngạc nhiên, rồi trở nên đen kịt.
Bởi vì Quý Nguyệt đột nhiên hét lên, "Quấy rối, ngôi sao hàng đầu quấy rối cô gái xinh đẹp tại sân bay."
Lúc này, ngoài việc cảm thấy xấu hổ, Quý Lăng còn muốn may miệng của em gái mình lại.
Quý Nguyệt không quan tâm đến khuôn mặt xám xịt của anh trai mình, kiêu ngạo hất cằm, "Anh không buông, em sẽ la suốt dọc đường."
Quý Lăng không còn cách nào khác, chỉ có thể buông tay cô, nghiến răng nói, "Em giỏi lắm!"
Quý Nguyệt nói, "Đối phó với loại đàn ông quấy rối Hạ Hạ nhà em, không thể dùng phương pháp bình thường."
Nói xong, lợi dụng lúc anh trai không chú ý, cô còn dẫm lên chân hắn bằng giày cao gót, rồi vội vã chạy về phía Hạ Hạ.
Quý Lăng đau đến mức mặt mày biến sắc.
Nhìn em gái chạy xa, ngoài sự tức giận, Quý Lăng còn cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc.
Em gái hắn từ nhỏ đã bướng bỉnh và khó quản lý, không ai có thể kiềm chế được.
Đôi khi còn kéo Hạ Hạ vào những việc làm không ngờ tới.
Hắn nhịn đau, hét lên phía sau, "Quý Nguyệt, em có thể trốn được ngày đầu tháng, nhưng không thể trốn được ngày rằm*. Em vẫn phải về nhà."
(Câu thành ngữ "你跑得了初一跑不了十五" (nǐ pǎo dé liǎo chū yī pǎo bù liǎo shí wǔ):Nó có nghĩa là bạn có thể trốn tránh một vấn đề trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt với nó, có thể hiểu là trốn được một ngày không trốn được cả đời. Trong ngữ cảnh này, Quý Lăng đang nói rằng dù Quý Nguyệt có tránh né hay trốn tránh hôm nay, cuối cùng cô vẫn phải trở về nhà và đối mặt với gia đình.)
Quý Nguyệt nắm tay Hạ Hạ, đầu không quay lại nhưng vẫn vẫy tay, "Tạm biệt nhé!"
Thấy vậy, mặt Quý Lăng càng tối hơn.
Hạ Hạ không mấy bất ngờ khi thấy Quý Nguyệt làm như vậy, tính cách của bạn thân cô chính là vậy, vừa nóng tính vừa yêu ghét rõ ràng.
Cô nói, "Đừng để ý anh ta nữa, chúng ta đi thôi."
Quý Nguyệt kéo hành lý của mình lại, “Được, về nhà thôi!”
Hai người đi phía trước, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Tình cảm giữa họ rất tốt.
Quý Lăng đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi gắng nhịn đau ở chân, tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh tượng vừa rồi không chỉ bị người qua đường lén quay video, mà còn bị một paparazzi (thợ săn ảnh) chụp lại.
Ra khỏi sân bay, Nhan Hạ và Thời Hi Diễn chào hỏi qua lại, rồi lên xe của tổ chương trình với Quý Nguyệt. Bốn người họ đều đã kết bạn Wechat, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Về đến căn hộ, Nhan Hạ lướt điện thoại một chút.
《Ngôi sao điện ảnh Quý Lăng bị em gái ruột vừa đánh vừa chửi là kẻ bội bạc》và《Ngôi sao điện ảnh Quý Lăng biểu diễn đầy cảm xúc》chiếm lĩnh hai mục đầu tiên của hot search.
Cô bấm vào bài đầu tiên.
Toàn bộ quá trình Quý Nguyệt mắng chửi Quý Lăng và đánh anh đều được quay lại. Trong đó cũng bao gồm những lời nói của Quý Nguyệt về mẹ của cô.
Dưới bài viết là một loạt người bình luận khen ngợi, chúc mừng cô gái đã xử lý rất đẹp, và cảm thán về sự ngầu lòi của cô.
Tiếp theo là những bình luận chỉ trích Quý Lăng là kẻ bội bạc, vì ngay cả em gái ruột của
anh cũng như vậy, mà còn giả vờ giả vịt?
Cô đưa điện thoại đến trước mặt Quý Nguyệt, "Cậu đã lên hot search rồi. Có thể nhà họ Quý sẽ đến bắt cậu về."
Vì Nhan Hạ và Quý Nguyệt quan hệ với nhau rất tốt, nên cô ấy cũng biết rõ tình hình nhà họ Quý.
Hiện tại người đứng đầu nhà họ Quý là cha của Quý Lăng, và ông ấy là con thứ ba trong gia đình, là con út.
Cha của Quý Lăng còn hai anh trai.
Ngày xưa, ông đã trực tiếp kéo hai anh trai của mình xuống để tiếp quản Quý thị.
Vì vậy, mặc dù các thành viên trong gia đình nhìn qua có vẻ quan hệ tốt, nhưng thực tế hai gia đình kia vẫn oán hận trong lòng.
Không thể đấu lại cha của Quý Lăng, nên họ sẽ tìm cách gây khó dễ cho Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt trước đây từng mang theo một nhóm thiếu gia đi đua xe và lên hot search.
Khi người nhà họ Quý biết được, đã cố tình châm chọc, châm biếm trước mặt cha mẹ của Quý Lăng.
Mẹ của Quý Lăng yêu cầu cha của Quý Lăng phái người đến bắt Quý Nguyệt về, giam cô trong phòng nhiều ngày để suy nghĩ.
Lần này, Quý Nguyệt còn công khai chỉ trích mẹ của Quý Lăng, việc này lại càng nghiêm trọng hơn.
Quý Nguyệt nhận lấy điện thoại, liếc nhìn qua rồi nằm lăn trên ghế sofa, "Kệ họ đi."
Cô nhếch môi, "Tối đa thì lại bị bắt về nhà nhốt lại để tự suy nghĩ, cùng lắm chỉ là đói vài bữa thôi mà."
“Lần nào cũng vậy, chả có gì mới mẻ.”
Nhan Hạ nói: “Không sao, từ giờ em sẽ luôn ở bên chị, em sẽ không để chị bị bắt đi nữa đâu.”
Quý Nguyệt cười nói: “Được thôi, từ giờ chị sẽ bám theo em.”
Sau đó, cô nghiêm túc nhìn Nhan Hạ và hỏi: “Hạ Hạ, em thật sự chia tay với Quý Lăng rồi sao?”
“Những gì trên mạng nói có phải là sự thật không?”
Nhan Hạ đáp: “Vâng, em thật sự đã chia tay và cắt đứt liên lạc với anh ta.”
“Những chuyện trên mạng, phần lớn là đúng.”
“Quý Lăng giải thích rằng vì nể mặt tiền bối mới tốt với Cố Diệp Du.”
“Một cái tát không thể làm vang*, anh ta đã giấu giếm em liên lạc với Cố Diệp Du nhiều lần.”
(一个巴掌拍不响 /yīgè bāzhang pāi bù xiǎng/ là một câu thành ngữ tiếng Trung, thường được dịch là “Một tay không thể vỗ kêu” hoặc “Một tay không thể vỗ vào nhau.” Nghĩa của câu này là để chỉ một tình huống mà một bên không thể hoàn toàn chịu trách nhiệm hoặc làm điều gì đó một mình, mà cần có sự hợp tác hoặc phản ứng từ cả hai phía.)
“Mỗi lần giữa em và Cố Diệp Du xảy ra vấn đề, anh ta luôn đứng về phía cô ta.”
“Nên em nghĩ là người như vậy không xứng đáng để em lãng phí thời gian, nên chia tay thôi.”
Quý Nguyệt biết rằng trước đây Hạ Hạ có cảm tình với anh trai cô.
Có thể quyết đoán đến mức này, chắc chắn là do anh trai cô quá tồi tệ và không có lương tâm.
“Được rồi, nếu em đã quyết định chia tay, thì chị ủng hộ em.”
“Kể từ lúc anh ta chọn người khác và làm tổn thương em, anh ta đã không còn xứng với tình cảm của em, dù em có yêu anh ta như thế nào đi nữa anh ta cũng chẳng quan tâm.”
Mặc dù đó là anh trai ruột, nhưng cô chọn đứng về phía có lý.
Nhan Hạ ánh mắt đầy ấm áp, "Em biết ngay, chị vẫn sẽ đứng về phía em."
Quý Nguyệt giơ tay nắm lấy mặt Nhan Hạ, "Tất nhiên rồi."
Cô thẳng thắn nói, "Nếu như Quý Lăng không tồi tệ như vậy, chị có thể đã khuyên em và giúp hai người giảng hòa rồi."
"Nhưng lần này anh ta đã làm quá nhiều chuyện quá đáng, chị chỉ muốn nói là em đã làm rất tốt!"
Nhan Hạ mỉm cười, "Hôm nay chị cũng đỉnh lắm."
Quý Nguyệt tự mãn nói, "Đó là đương nhiên, ai bảo anh ta đối xử tệ với em, đánh anh ta là đúng."
Nhan Hạ hỏi, "Lần này chị về, dự định ở lại bao lâu?"
Quý Nguyệt đáp, "Lần này về, chị sẽ không đi nữa."
Nhan Hạ ngẩn người, nhìn cô hỏi, "Kiều Dụ sẽ về sao?"
Quý Nguyệt ánh mắt tối lại, "Không, anh ấy thì còn lâu mới về."
edit: Thanh Trúc
( lâu ngày không gặp)