Qúy Nguyệt vốn là ngườicó tính cách thích kiếm sự kích thích, nên cô ấy tán thành nói: "Ý tưởng này tuyệt lắm!"
"Studio của chúng ta muốn phát triển lớn mạnh thì ban đầu không nên đối đầu trực tiếp với các công ty giải trí khác, vì đi đào người của họ không ổn cho lắm, bằng không bị bọn họ liên minh đàn áp thì không hay chút nào."
"Nhưng chúng ta đi đào những nghệ sĩ bị Cố Thị từ bỏ, chèn ép hoặc đóng băng, mọi người sẽ cho rằng em đang hành động theo cảm tính. Em vì để đối đầu với hai người anh của mình, mới cố tình làm ra vẻ như thế. Hơn nữa còn chắc chắn sẽ không ai xem trọng."
"Anh cả và anh hai chóa cặn bã của em có thể sẽ lấy chuyện này làm trò cười. Họ sẽ không cảnh giác quá. Với tính kiêu ngạo của bọn họ, ban đầu họ sẽ không dùng thủ đoạn để chèn ép những người mà chúng ta đào đến, vì họ muốn xem em thất bại xấu mặt để còn có dịp chế giễu em."
"Hoặc giả vờ bố thí, rồi đưa cho em một hợp đồng để em quay lại giải trí Cố Thị. Nhưng đợi chúng ta đã lăng xê họ lên, lúc họ muốn đàn áp cũng không còn kịp nữa."
Nụ cười trong mắt Nhan Hạ sâu thêm: "Chị đúng là hiểu rõ em."
Suy nghĩ của Nhan Hạ cũng chính là những gì Qúy Nguyệt vừa nói.
"Đợi đến khi chúng ta đào được đội ngũ vận hành kỳ cựu của Cố Thị đến, chúng ta có thể bắt đầu chiêu mộ nghệ sĩ của họ."
"Các nghệ sĩ bị Cố Thị bỏ rơi, chèn ép hoặc đóng băng mà có tiềm năng và phẩm chất tốt đều đáng để chúng ta xem xét. Ban đầu không cần mời quá nhiều, trước tiên cứ chọn khoảng hai đến bốn người để lăng xê."
"Chúng ta sẽ âm thầm chiêu mộ trước, bảo họ khi nhảy việc thì đừng nói là đến studio của chúng ta. Tuy rằng anh cả và anh hai chóa cặn bã đang đợi xem trò cười thất bại của em, nhưng điều đó không có nghĩa là khi chúng ta chiêu mộ người, thì bọn họ sẽ không gây khó khăn."
Đặc biệt là Nhan Hạ vừa làm anh hai chóa cặn bã kia tức điên, gã còn đang tức giận cô. Đợi sau khi đã chiêu mộ thành công thì mới công bố mới là phương án tốt nhất.
Qúy Nguyệt gật đầu: "Chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông, chị cũng nghĩ như vậy."
Cô ấy và Nhan Hạ lúc nào cũng hợp nhau, từ cuộc sống, suy nghĩ đến công việc. Vì thế họ muốn làm bạn thân cả đời, người mà có thể đặt niềm tin vào đối phương.
"Khi em tham gia chương trình phát sóng trực tiếp kỳ tới, chị sẽ đi xem xét xem có người mới tiềm năng ở Học viện Điện ảnh không. Chúng ta cũng có thể tự đầu tư quay phim."
Qúy Nguyệt nói: "Về tiền bạc, chị còn khá nhiều, có thể đầu tư vào studio."
Cô ấy hào phóng nói: "Chị sẽ bao nuôi các em."
Dù thái hậu trong nhà bất công, không thích chị em họ, nhưng họ lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của ông nội. Trước khi qua đời, sau khi ông ấy giao quyền đã cố tình thiên vị để lại 6% cổ phần chia đều cho anh em họ.
Vì Qúy Lăng sau khi về kinh đô học đã bị thái hậu lôi kéo, còn mơ tưởng về một gia đình hòa thuận và đến cầu xin ông nội trở về kinh đô, khiến ông giận dữ chỉ để lại cổ phần cho cô.
Cuối cùng, tất cả cổ cổ mà ông cất giữ, cùng với tài sản không thuộc tập đoàn Qúy thị dưới tay ông ấy đều để lại cho Qúy Nguyệt, để có một ngày cô ấy muốn thoát ly khỏi nhà họ Qúy thì cũng có thứ để cô yên thân gởi phận.
Mà anh cả của cô ấy và những người anh em họ khác không được ông để lại thứ gì cả. Cũng đáng đời, bao năm qua vì thái hoàng thái hậu, họ đều xa lánh ông. Chỉ có chị em họ luôn ở bên ông nhiều năm.
Sau khi ông mất, sau khi Qúy Nguyệt trở lại nhà họ Qúy.
Cũng nhờ vào những thứ mà ông để lại, cô ấy mới đủ sức lực và thực lực để đối đầu với thái hậu cùng những người khác trong nhà.
Những người trong gia đình họ Qúy ghen tỵ đến điên cuồng, càng nhớ đến cổ phần trong tay cô ấy. Ngay cả Qúy thái hậu cũng công khai bí mật liên tục ám chỉ cô.
Không những muốn khiến cô giao cổ phần cho Qúy Diệp, mà còn muốn cả những đồ cổ mà ông nội để lại.
Sâm xinh đẹp
Cô giả vờ không nghe hiểu, mỗi lần đều tai trái vào tai phải ra, đến khi chán, cô còn đáp trả vài câu. Cô ấy mới không giống như người anh trai ngốc nghếch kia, chỉ vì thái hậu bố thí chút tình thương của mẹ mà
bị bà ta lợi dụng.
Cũng vì thế, thái hậu càng ghét cô ấy hơn, nhưng lại không nỡ từ bỏ tài sản trong tay cô ấy, mới vừa luôn mồm chửi mắng vừa luôn muốn cô ấy trở về nhà.
Mỗi năm, cô ấy nhận được mấy nghìn vạn từ hoa hồng cổ phần của Qúy Thị. Sau khi ra nước ngoài, cô ấy làm việc cho công ty của Kiều Dụ, mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian tiêu xài. Vì vậy giờ đây cô ấy đã tích lũy được vài trăm triệu.
Nhan Hạ biết Qúy Nguyệt là một tiểu phú bà, đùa rằng: "Được thôi, bọn em sẽ đợi chị bao nuôi."
Cô cũng sẽ cố gắng kiếm tiền để đầu tư vào studio. Trước đây, cô đã đầu tư vào thị trường chứng khoán, sau này sẽ nhận một số việc phong thủy.
Nhớ đến việc này, Nhan Hạ cũng nhắc Qúy Nguyệt: "Mấy đồ cổ mà ông chị để lại đều có khí vận tốt, có thể dùng làm bùa hộ mệnh hoặc pháp khí phong thủy tuyệt vời. Chị đừng bán đi nhé."
Qúy Nguyệt gật đầu: "Yên tâm, chị đã gửi tất cả vào két sắt đặc biệt trong ngân hàng rồi. Tiền chị còn nhiều, không cần bán đâu. Nếu để ở nhà, phỏng chừng lần này về đã chẳng còn gì nữa rồi."
"Thái hậu và những người khác trong nhà đều nhòm ngó mấy món đó. Đặc biệt là Qúy thái hậu, bà ta còn ham mấy món đồ cổ đó hơn cả cổ phần trong tay chị. Không biết bà ta định làm gì với chúng."
Cô ấy phẩy tay một cách bất lực: "Em xem, ngay cả chuỗi hạt Phật trên tay chị, bà ta cũng không tha."
"Bà ta đã nhiều lần ám chỉ rất thích chuỗi hạt này và muốn chị tặng cho bà ta. Nhưng chị giả vờ không nghe thấy, rồi bà ta lại nhờ anh trai chị ám chỉ."
"Qúy Lăng, cái đồ ngốc đó, lại đến bảo chị: "Chỉ là chuỗi hạt Phật thôi mà, mẹ muốn thì tặng cho bà ấy đi." Lúc đó chị tức đến muốn đánh cho cậu ta một trận."
"Đây là chuỗi hạt mà ông nội chị đã đích thân xin về cho chị, còn dặn dò trước khi qua đời là phải luôn đeo nó bên mình. Làm sao chị có thể đưa cho bà ta được?"
Nhan Hạ liếc nhìn chuỗi hạt trên cổ tay Qúy Nguyệt. Nếu là kiếp trước, cô sẽ không nhận ra giá trị thực sự của chuỗi hạt này. Nhưng sau khi đến một thế giới chuyên về huyền thuật, năng lực của cô đã tiến bộ vượt bậc. Giờ chỉ cần nhìn thoáng qua là cô đã hiểu.
Cô nhắc nhở: "Đây là một pháp khí phong thủy hộ mệnh rất lợi hại. Lúc cần thiết, nó có thể giúp chị tránh tai ương, bảo toàn tính mạng. Không lạ gì khi bà ta nhắm vào nó."
Cô cũng đang đeo một miếng ngọc bội, là pháp khí do sư phụ cô tặng, có công dụng tương tự như chuỗi hạt của Kỷ Nguyệt.
Qúy Nguyệt nghe vậy, chỉ cười mỉa mai: "Chị biết ngay là không đơn giản."
"Bình thường bà ta chỉ đeo trang sức ngọc thạch cao cấp và những chiếc vòng tay hàng hiệu giới hạn, làm sao bà ta có thể thích chuỗi hạt Phật này được?"
Nhan Hạ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Qúy thái hậu có hiểu về pháp khí phong thủy không?"
Qúy Nguyệt lắc đầu: "Chắc là không hiểu."
"Nhưng bà ta rất thích sưu tầm đồ cổ, thường xuyên để bố chị mua về từ các cuộc đấu giá. Nhưng sau khi mua về, chị không thấy bà ta quý trọng gì. Khi không thích nữa, bà ta vứt chúng vào một căn phòng."
"Chị tình cờ nghe hai trợ lý của bà ta nói riêng với nhau rằng bà ta đã tặng đi không ít cổ vật. Nhưng không biết là tặng cho ai."
Nhan Hạ nhắc nhở: "Lần sau nếu về nhà, chị nên để ý những chuyện này. Nhiều món cổ vật có thể dùng làm pháp khí phong thủy, em cảm thấy việc bà ta mua về rồi đem tặng cho ai đó chắc chắn không phải là chuyện đơn giản."
Qúy Nguyệt vốn không để tâm đến những chuyện này. Nhưng nghe Nhan Hạ nói, cô ấy cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.
"Được rồi, lần sau chị sẽ chú ý, cũng nhờ quản gia để mắt đến bà ta một chút."
Vị quản gia kia vốn là người của ông nội cô ấy, đã âm thầm giúp đỡ và bảo vệ cô ấy không ít lần.
Nhan Hạ gật đầu: "Ừ, nhưng chị nhớ cẩn thận chút."
(lâu ngày không gặp nè. tui có lm một bộ truyện ngắn khác mị ng đọc thử nha, tui thấy cx thú vị nên nhảu hố mà tên truyện để hoàn rồi tui đổi lại cho hợp.)