Nhan Hạ lắc lắc tờ giấy đang cầm trong tay: “Tôi đã vẽ một bản đồ trước đó và dò hỏi rất tỉ mĩ qua bí thư chi bộ thôn về các đặc điểm của các hộ gia đình này.”
“Chẳng hạn, nhà của Lâm Nhị có vài cây hồng trong sân, rất nổi bật.”
“Cửa nhà của La Ngũ đang chồng mấy tảng đá.”
“Dựa vào bản đồ để tìm kiếm, khi nhìn thấy các đặc điểm tương ứng, tự nhiên có thể tìm đúng nhà.”
Nghe cô nói xong, ba người khách mời đều giật mình.
Sau đó, từng người một đều bày tỏ sự kính phục: “Hạ Hạ, thật là lợi hại nha!”
Đây là điều họ từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến.
Thảo nào Nhan Hạ trước đây luôn hỏi bí thư chi bộ thôn về các đặc điểm của mấy hộ gia đình này, hóa ra là để tìm được một cách chính xác như vậy.
Thời Hi Diễn cười nhẹ nói: “Người xưa thường bảo rằng cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị, giờ đây tôi bỗng nhiên đã hiểu một cách sâu sắc câu nói này.”
Anh quay sang hỏi Nhan Hạ: “Mỗi khi làm việc gì, em đều nghiêm túc như thế sao?”
Anh ấy là người sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, hơn nữa lại là cậu con trai út không cần phải thừa kế gia nghiệp, vì thế từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng đều có chuyên gia giúp đỡ thu xếp.
Nhan Hạ cười cười: “Cũng gần như vậy. Nếu đã làm, thì phải cố gắng làm cho tốt.”
Từ nhỏ, sư phụ đã dạy cô rằng, người có thể vĩnh viễn dựa vào chỉ có chính mình, và sống đến già, học đến già. Chăm chỉ làm tốt mỗi một việc, là trách nhiệm với bản thân và người khác.
Nhan Hạ không có nói nhiều chuyện này để làm nổi bật sự chăm chỉ và nổ lực của cô.
Thay vào đó, cô chuyển chủ đề.
“Bắt đầu từ ngày mai, những ngày kế tiếp của chúng ta đều có công việc.”
Cô hỏi: “Mọi người muốn tiếp tục đi dạo trong thôn hay quay về nghỉ ngơi?”
Tô Cẩm và Ân Vi Vi còn cho rằng Nhan Hạ sẽ dựa theo lời của Thời Hi Diễn để nói thêm vài lời có thể làm nổi bật bản. Nhưng ai biết được cô lại không có như vậy, cảm thấy rất chân thật.
Ân Vi Vi vỗ vào chân mình và nói: “Hay là về nghỉ ngơi thôi, tôi cảm thấy đôi chân này của tôi gần như không còn là của tôi nữa rồi.”
Cô ngày thường cũng sẽ luyện múa nhưng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Nhan Hạ quan tâm nói: “Ngồi xe lâu như vậy, sau khi đến nơi này lại luôn đi bộ, thực sự mệt.”
Hai vị khách mời nam cũng tán thành: “Đúng rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Vậy là cả bốn người quay về viện tử.̣(ngôi nhà của người Trung)
Do không có ga giường, Ân Vi Vi lấy quần áo trong vali ra trải xuống làm đệm nghỉ ngơi. Cô thật sự quá mệt mỏi và quá buồn ngủ.
Nhan Hạ thì ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy hai người như vậy, nhân viên
quay phim của phát sóng trực tiếp đã lui ra ngoài.
Đạn mạc bình luận trong phòng livestream lại vẫn luôn không dừng lại.
【Nhan Hạ tiểu tỷ tỷ thật lợi hại, lại có thể tìm ra từng hộ gia đình chính xác như vậy.】
【Cô ấy vẽ bản đồ và làm ghi chép, nên mới có thể tìm đúng, tiểu tỷ tỷ làm việc rất nghiêm túc.】
Sâm xinh đẹp
【Tôi đã chuyển sang làm fan của Nhan Hạ, tôi thích chị gái nhỏ nghiêm túc.】
【Hơn nữa, cô ấy còn không tranh công, nếu như đổi thành người khác, có thể sẽ mượn lời của Thời Hi Diễn để nổi bật bản thân một cách trong tối ngoài sáng.】
【Tiểu tiên nữ trong phòng phát sóng trực tiếp cách vách không phải chính là như vậy sao?】
【Tôi chưa xem livestream bên đó, họ bên kia đẫ đổi được đồ gì chưa?】
Vì hai đội tách ra, vì vậy chương trình đã mở hai phòng livestream.
Nếu sau này có ai hành động một mình, sẽ có mở livestream riêng cho người đó.
Vì vậy, tình hình của hai đội có thể so sánh rất rõ ràng.
Lúc này fan của Thời Hi Diễn nhịn không được mà cà khịa ở bên này.
【Tôi đã xem hai phòng livestream cùng lúc, bọn họ đã gõ cửa mấy chục hộ gia đình mới tìm được một gia đình không từ chối.】
【Tiểu tiên nữ bên kia giúp người ta nấu ăn, thành công đổi được vài quả trứng và một cái bắp cải lớn cho đội bọn họ.】
【Sau đó, Cố Diệp Ngọc và Qúy Lăng khen ngợi cô ấy một phen, và cô nàng cứ liên tục nói rằng đã học nấu ăn trước khi đến đây.】
【Đúng vậy, giống như cô ta sợ mọi người không biết rằng cô đã cố gắng học nấu ăn.】
【 Liên tục ám chỉ công lao nổi bật của cô ta, hoàn toàn khác biệt với Hàn Hạ.】
【Tôi thấy bà cụ đó, nụ cười trên mặt bà ấy thực sự gần như gắng gượng không được nữa.】
【Nụ cười sắp không gắng gượng nổi, là ý gì vậy?】
【Cái này tôi cũng nhìn thấy, gia đình bà cụ không giàu có, dưới sự nũng nịu và ra vẻ thông minh của tiểu tiên nữ, thì bà ấy đã đồng ý cho cô ta giúp nấu ăn để đổi lấy thực phẩm.】
【Nhưng vị tiểu tiên nữ không biết nỗi khỗ của nhân gian này, đã làm ba món ăn nhưng tiêu tốn hết một nửa lượng dầu trong bình dầu ăn của bà cụ.】
【Cô ta còn đem xào toàn bộ thịt xông khói của nhà bà cụ.】
...còn tiếp...