Đối với người nhà thiên vị như vậy, Nhan Hạ thật sự là không ham thích. Cứ coi như cô không có người thân.
Lúc nhỏ, cô bị Cố lão ngũ làm thất lạc, bị bọn buôn lậu bắt đi, chúng muốn đem cô bán đến Đại Sơn Lí làm con dâu nuôi từ bé. Nhờ có sư phụ đã cứu và nhận nuôi cô, nếu không cuộc đời của cô cõ thể rất thê thảm.
Lời nói của Nhan Hạ đã thành công làm sắc mặt của người cố gia thay đổi. Bọ họ thật sự không nghĩ tới Nhan Hạ lại muốn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, rời khỏi Cố gia.
Cố Diệp Du tựa vào lòng n.g.ự.c của mẹ Cố, màu mống mắt thay đổi. (móng mắt được hiểu là tròng đen của mắt)
Cô ta nhìn Nhan Hạ, trên mặt lộ ra biểu cảm áy náy có lỗi nói: “ Không, người nên đi là em.”
Sâm xinh đẹp
“Xin lỗi chị, em không phải muốn cướp tài nguyên của chị, em chỉ là thích chương trình tạp kỹ kia, cho nên anh hai mới đi tìm chị.”
“Chương trình tạp kỹ kia em không muốn nữa, chị cũng đừng không vui nữa, em không muốn làm cho ba mẹ và các anh không vui và lo lắng.”
Cô ta ngoài mặt là áy náy hối hận, trên thực tế là lấy lùi làm tiến. Vừa có thể thanh minh cô ta không cố ý đi tranh giành tài nguyên của Nhan Hạ, lại có thể chức tỏ sự rộng lượng và chu đáo của cô. Lại ở trước mặt người Cố gia thêm mắm thêm muối đ.â.m chọc sau lưng. Ám chỉ Nhan Hạ chính là lợi dụng việc đoạn tuyệt quan hệ và rời khỏi Cố gia để uy h.i.ế.p người khác.
Quả nhiên, sắc mặt của người nhà Cố gia đều thêm vài phần khó coi.
Nhan Hạ nhìn Cố Diệp Du nói móc một cách không khiêm nhường: “Bộ dáng tiểu bạch hoa vô tội kia của cô, đừng diễn ở trước mặt tôi nữa, tôi sẽ không tin đâu.”
Cô đối với tình thân đã hoàn toàn bỏ cuộc, vì vậy hiển nhiên sao có thể vui vẻ, đối với Cố Diệp Du lại càng không thể khiêm nhường.
“Cô nói muốn rời đi cũng đã nói được một năm rồi, cũng chưa thấy cô thật sự rời đi, chiêu này của cô là lấy lùi làm tiến, tôi từ sớm đã xem chán rồi, cũng chỉ có một số người ngốc mới tin.”
Nhan Hạ cố ý vạch trần, “Cô tất nhiên sẽ không chủ động cùng tôi cướp tài nguyên.”
“Dù sao chỉ cần cô mở miệng, những kẻ mù quáng xu nịnh cô ở Cố gia hiển nhiên có thể đem thứ cô muốn bưng đến trước mặt cô.”
“Hơn nữa cô không cần phải thêm mắn thêm muối đ.â.m chọt sau lưng, tôi đã không còn để ý đến những người mù quáng chẳng biết đúng sai của cô nữa, đương nhiên ý kiến của bọn họ không quan trọng.”
Những lời này thành công làm cho người của Cố gia đen mặt trong nháy mắt. Sắc mặt Cố Diệp Du biến sắc, đè xuống cơn tức trong lòng.
Cô ta ủy khuất ôm lấy mẹ cố: “Em không có, chị đừng có nói ba mẹ và các anh như thế.”
Trong lòng cô ta đang nghĩ Nhan Hạ hôm
nay có phải đã bị điên, lại có thể lựa chọn cùng cô ta đối đầu, lại còn ăn nói khó nghe như vậy.
Mặc dù bị sự tức giận làm cô ta rất khó chịu, nhưng những điều hôm nay Nhan Hạ cố tình nói lại khiến cho người của Cố gia càng không vui, cô ta chấp nhận.
Qủa nhiên mẹ Cố tức giận đến ngã ngửa,”Con đang nói lời gì vậy? Lễ nghĩa của con đâu rồi?”
Nhan Hạ nhún vai, “Tôi có ba mẹ sinh lại không có ba mẹ dưỡng, phép tắc lễ độ bị chó ăn rồi.”
Người Cố gia:”…….”
Mẹ Cố trong mắt đầy thất vọng nhìn Nhan Hạ,”Con vẫn còn đang trách chúng ta? Chúng ta đem con nhận trở về xem ra là đã nhận sai.”
“Trong một năm qua, chúng ta cũng không bồi thường thiếu cho con, con còn muốn như thế nào nữa?”
“Con vì cái gì lại nhất thiết tranh đoạt cùng Du Du, không thể làm chị em hòa thuận với nhau sao?”
Bà ấy nhấn mạnh rằng,”Mặc dù con là con gái ruột của chúng ta, nhưng những năm này cũng là Du Du thay thế con cùng ở bên cạnh chúng ta.”
“Ở trong lòng chúng ta, Du Du là một phần không thể thiếu của Cố gia, cũng là con gái của ta.”
Nhan Hạ của trước đây có thể cảm thấy những lời này rất chói tai và đau lòng, hiện tại lại thật sự đã không quan trọng nữa.
“Tôi tranh giành cái gì? Từ sau khi tôi trở lại Cố gia rõ ràng là các người cùng với cô ta quấn lấy tối không buông.”
“Tôi làm cái gì cũng đều bị các người nói thành muốn tranh sủng, muốn cưỡng cầu thứ không thuộc về chính mình.”
“Các người nếu có bệnh hoang tưởng bị hại thì mau đi bệnh viện trị đi, tôi không tiếp nữa.”
Cô từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng, đồng thời vứt nó lên trên bàn trước mặt mấy người đó mà nói: “Đây là bồi thường mà các người cho tôi, từ đầu đến cuối tôi đều không có sử dụng qua một xu.”
Trong cái thẻ này có một triệu, cô quả thực không hề động qua.
“Sau khi đến Cố gia, đồ mà quản gia mua cho tôi, tôi đều sẽ không mang đi.”
“Nhưng mà những thứ tôi đã dùng rồi, tôi sẽ trả lại bằng tiền cho các người.”
Sự việc mà có thể dùng tiền để giải quyển thì không phải rắc rối. Vì vậy hiện tại cô ấy bên này cùng Cố gia thanh toán sòng phẳng, nhưng nhưng thứ Cố gia đã từng nợ cô lại phải nợ mãi mãi.
Hành động này của Nhan Hạ khiến người Cố gia cảm thấy cô hình như là nghiêm túc, cũng khiến bọn họ có chút khó xử.
( chương này còn phần 2)