Đường Uyển biết mình sắp phải chết.
Mặc dù mỗi người đều che giấu đủ kiểu.
Thái y bảo nàng tĩnh dưỡng, Thái hậu bảo nàng an tâm, con của nàng nói với nàng, thật ra chỉ là nửa đời này nàng quá vất vả mệt nhọc, bởi vậy bây giờ lớn tuổi tinh thần không tốt.
Thế nhưng Đường Uyển lại nghĩ, nửa đời này của nàng trôi qua an ổn, đã trải qua sự tình gì vất vả đâu?
Chỉ là tất cả mọi người giấu diếm nàng, bởi vậy Đường Uyển nghĩ, có lẽ nàng nên hồ đồ.
Nàng giả bộ không nhìn thấy trên mặt thái y khó xử, trên mặt Thái hậu cùng Hoàng hậu thương cảm, cũng giả bộ không nhìn thấy con trai của nàng vì nàng chảy nước mắt, nàng vẫn như cũ mang trên mặt nụ cười mềm mại an tĩnh, giả bộ như không cảm giác được thân thể suy yếu, chính mình dần dần trải qua cuộc sống yên tĩnh.
Sáng sớm dậy đưa tiễn con trai đi đọc sách tập võ trong cung, buổi trưa là thời gian đi bên ngoài sưởi nắng, chờ con trai trở về.
Năm tháng an tĩnh như vậy, làm cho nàng không nhịn được nghĩ đến nửa đời trước của mình.
Nếu như nói cuộc sống tuổi già của nàng là an ổn dễ dàng, thì nửa đời trước khi nàng chưa xuất giá luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, gò bó sợ hãi, còn bị người phụ lòng, thống khổ và nhục nhã.
Đường Uyển tựa vào bên trên nhuyễn tháp*, co lại thành một đoàn trong sân phơi nắng không thèm để ý dáng vẻ, có lẽ thời điểm này nàng sẽ phải chết, bởi vậy mới nghĩ tới những chuyện không thoải mái nửa đời trước.
*nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản
Trong trí nhớ những tổn thương dường như đều đã mơ hồ, thế nhưng nàng tựa hồ còn có thể nghĩ đến một năm giữa hè ấy.
Chính là giữa hè nóng bức, nàng bị ánh mắt săm soi chê cười của mọi người hướng tới, tâm lạnh như băng.
Vị hôn phu cùng nàng đính hôn suốt năm năm đi tới Đường gia, chính miệng từ hôn, sau đó dùng mặt mũi tràn đầy năn nỉ nhìn nàng vô cùng lúng túng, nàng cảm thấy chuyện này long trời lở đất, nhưng hắn chỉ cầu nàng tha hắn một lần, thành toàn cho hắn cùng đường tỷ nàng có tình ý cuối cùng có thể thành người nhà.
Ánh mắt cùng vẻ mặt bất chấp năn nỉ của thiếu niên tuấn tú giống như còn ở trước mắt.
Nghĩ đến sự tình lúc đó, Đường Uyển không nhịn được ôm lấy chăn mỏng trên người, nhớ khi đó mình sợ hãi cùng bất lực biết bao.
Tất cả mọi người đứng về phía đường tỷ nàng, dường như nàng không từ hôn, tác thành cho bọn họ thì nàng chính là đại nghịch bất đạo, tội chết vạn lần.
Thậm chí khi nàng sợ hãi khóc, không ai cảm thấy nàng bị từ hôn là đáng thương, cũng như tâm huyết nàng vì hắn nỗ lực năm năm không đáng giá nhắc tới.
Bọn họ lúc nàng chảy nước mắt, lúc tổ mẫu cùng bá mẫu bức bách hướng tới, nàng vừa gian nan gật đầu đáp ứng từ hôn, liền xoay người đi nịnh nọt đường tỷ xấu hổ hiện lên e sợ của nàng, chúc phúc đường tỷ nàng cuối cùng có thể gả vào Hoàng gia.
Vị hôn phu của nàng, thiếu niên đã từng cùng nàng đính hôn là Nhị hoàng tử đương triều.
Năm năm trước của hắn, lúc cùng Đường Uyển đính hôn chẳng qua là một thứ tử nhà quan lại nghèo túng, không có phụ thân, chỉ có mẹ cả mang theo hắn khó khăn sinh hoạt, bởi vậy Đường gia chướng mắt hắn, thời điểm hắn cầm tín vật lúc trước hai nhà đã từng ước định nhân duyên đi tới Đường gia, Đường gia đem con nhóc đáng thương Đường Uyển xuất thân không cùng chi, cha mẹ đẻ mất sớm, không người làm chủ ném cho hắn, giải quyết phiền toái này.
Đường Uyển nghĩ đến thiếu niên đọc sách nghèo túng, không khỏi hi vọng thổn thức, khi đó cho dù trong nhà hắn không có tiền, không quyền không thế, còn có mẹ cả nghiêm khắc, thế nhưng đối với Đường Uyển không có gì trong tay, chưa từng chiếm được yêu thương của Đường gia mà nói, thì cũng giống như là cây cỏ cứu mạng.
Nàng không thèm để ý hắn nghèo khổ, cũng không thèm để ý hắn là người đọc sách mới là một tú tài chưa có công danh, thầm nghĩ, coi như hắn không có gì cả, thế nhưng chỉ cần hắn đối tốt với nàng, nàng liền nguyện ý cùng hắn sống hòa hợp.
Vì tạo điều kiện cho hắn đọc sách, khi đó nàng liều mạng biết bao a, trốn tránh vụng trộm bọn tỷ muội làm châm tuyến*, nhờ nha hoàn của mình lén cầm bán đổi tiền.
Bạc mỗi tháng của nàng cũng đều để dành được, lén lút gọi nha hoàn mang đi ra ngoài phục vụ hắn đọc sách.
*châm tuyến: Việc khâu vá, thêu thùa
Hắn cũng từng cảm động đưa thư cho nàng, cảm tạ những chuyện kia nàng đối tốt với hắn, sau đó thề mãi mãi cũng sẽ không phụ lòng nàng.
Nàng tin tưởng hắn.
Sau đó trong triều đình ồn ào ra sự tình thật giả Hoàng tử, phi tử hậu cung của tân quân vừa mới kế vị khóc lóc kể lể chuyện xưa, đối với tân quân thẳng thắn thành khẩn năm đó thời điểm tân quân nghèo túng, nàng treo đầu dê bán thịt chó, vụng trộm đem huyết mạch Hoàng đế ra khỏi cung, mà đứa bé nuôi trong cung kia chẳng qua là vật thay thế Hoàng tử được trung thần ôm đến, về sau hết thảy chân tướng đều rõ ràng, vị hôn phu của nàng lắc mình biến hóa, thành một trong hai Hoàng tử duy nhất dưới gối tân quân, nhất thời danh tiếng vô lượng.
Khi đó Đường Uyển thật sự cao hứng cho hắn, cảm thấy hắn khổ tận cam lai, tất cả mọi thứ thuộc về hắn đã được trả lại.
Thế nhưng chuyện thứ nhất vị hôn phu trở thành Nhị hoàng tử xoay người làm chính là tìm nàng từ hôn.
Ở trước nơi đông người, hắn thỉnh cầu nàng từ hôn.
Lúc này, mọi chuyện hắn đều đã quên.
Quên đi lời hứa lúc nghèo hèn, cũng quên đi cái hắn gọi là cảm động, hắn lại nói cho nàng, trong lòng hắn đã sớm ngưỡng mộ đường tỷ nàng, chỉ là khi đó tự ti thân phận, biết hắn không xứng với đường tỷ nàng thân là đích nữ hầu môn, bởi vậy lùi lại mà cầu việc khác.
Lùi lại mà cầu việc khác.
Đường Uyển phơi nắng ấm áp, cảm thấy thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng, nghĩ tới bộ dáng liều lĩnh của Nhị hoàng tử lúc đó, lại cảm thấy mình muốn bật cười.
Bản thân hắn ở thời điểm nghèo hèn cảm thấy mình không xứng với đường tỷ nàng, ngược lại cảm thấy có thể xứng với nàng.
Nghĩ tới đây, Đường Uyển không khỏi nhẹ nhàng cười than một tiếng.
Những thống khổ nửa đời trước cùng với gian nan sợ hãi, đối với tương lai bất lực, còn có đến bước đường cùng, bây giờ ngẫm lại đều giống như là sự tình phát sinh ở kiếp trước.
"Mẫu phi." Ngay tại thời điểm nàng nhắm mắt lại phơi nắng, bên người truyền đến tiếng gọi cẩn thận.
Nàng hé mở mắt, liền thấy thiếu niên một mặt khẩn trương ngồi bên cạnh giường êm của mình.
Hắn nhìn chằm chằm Đường Uyển, giống như mang theo sợ hãi, sợ hãi trong giấc mộng nàng sẽ ngưng thở.
Thời điểm Đường Uyển yếu đuối mở mắt nhìn hắn từ ái, hắn lúc này mới lộ ra dáng vẻ yên tâm, khuôn mặt tràn đầy nhu hòa cùng với tư thế oai hùng, bưng bát cho Đường Uyển nhẹ nói, "Mẫu phi, nên uống thuốc.
Thái y nói ngài gần đây luôn luôn mất ngủ, bởi vậy cần phải uống một ít thuốc an thần."
Thanh âm hắn ôn nhu, cử chỉ cũng cẩn thận, Đường Uyển nghe xong cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.
Trên cổ tay của nàng, một chuỗi Phật châu Phỉ Thúy xanh biếc, hết sức nhẵn nhụi, đu đưa ở dưới mặt trời tỏa ra ánh sáng trong suốt.
*vòng phỉ thúy:
"Làm sao ngày hôm nay lại về sớm như vậy?"
Ánh mắt của thiếu niên rơi vào chuỗi Phật châu trên tay nàng hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng cười nói: "Đại công chúa hôm nay hoà ly, Nam An Hầu vội vã đi cầu hôn, bởi vậy để ta trở về sớm."
Hắn đem chén thuốc đút từng ngụm cho Đường Uyển uống, Đường Uyển nghe lời này không khỏi cong mắt cười nói: "Lát nữa gọi người chuẩn bị một phần hạ lễ cho Đại công chúa đi, chúc mừng nàng cuối cùng cũng hòa ly."
Trên