"Ngươi, ngươi sao dám nói với ta như vậy!"
La phi không nghĩ tới, một nữ nhi ngoại thần như Đường Uyển, ngay cả thân phận đều không có vậy mà dám nói lời ghê tởm với nàng như thế.
Quả thực giống như ở bên ngoài quất vào trên mặt của nàng.
Đặc biệt La phi dĩ nhiên không cách nào phản bác.
Chính xác như Đường Uyển nói.
Nếu Lý phu nhân quả nhiên là đích mẫu không khoan dung, là người cay nghiệt, Phượng Chương lúc trước làm con thứ được nuôi dưỡng ở Lý gia còn có thể hay không còn sống cũng là một vấn đề.
Dù sao lúc trước Lý gia suy sụp, Lý đại nhân vướng tội bị giết, tuổi Lý phu nhân không coi là quá lớn.
Lý gia khi đó đều đã không còn ai, chỉ còn lại một thứ tử trong tã lót...! Nếu như đứa con thứ này cũng chết, Lý phu nhân liền không còn ràng buộc, xoay người tiêu sái tái giá, lại sinh con dưỡng cái, vợ chồng mỹ mãn cũng nên.
Thế nhưng Lý phu nhân không tái giá, xem như hoàn toàn chính xác là nàng nghiêm khắc lại cay nghiệt, không có nổi mười phần từ ái, thế nhưng nàng lặng yên không than nghèo khó, dùng toàn bộ sức lực chính mình nhắc nhở Phượng Chương cố gắng đọc sách, giúp hắn còn trẻ đã trúng tú tài.
Thậm chí vì tiền đồ ngày sau của thứ tử, nàng bỏ xuống mặt mũi cầm hôn ước môn không đăng hộ không đối tới cửa, dùng mối hôn nhân này leo lên Đường gia.
Dù không cưới được nữ nhi Trường Bình hầu, dù phụ mẫu Đường Uyển đều mất, thế nhưng đến cùng Đường Uyển vẫn là tiểu thư Đường gia.
Ngay cả tiền đồ của thứ tử cùng quan hệ thông gia tất cả Lý phu nhân đều đã an bài xong.
Nàng là một vị mẫu thân có thể vì con trai làm hết thảy.
Nếu như không có Lý phu nhân, làm sao có được Phượng Chương bây giờ chứ?
Bởi vậy Đường Uyển khiến trên mặt La phi nóng rát, đương nhiên là thẹn quá hoá giận.
"Gặp chuyện bất bình...!Mặc dù Lý phu nhân không có trong cung, nhưng cũng không có lý do nói xấu chửi bới nàng."
Kỳ thật ấn tượng Đường Uyển đối với Lý phu nhân rất tốt, mặc dù vị kia là đích xác là một người ăn nói nghiêm nghị, thế nhưng nói đến mặt lạnh tim nóng, không nói ở kiếp trước, chỉ nói tới thời điểm Phượng Chương chưa được nhận trở về trong cung, Lý phu nhân rất quan tâm Đường Uyển.
Mặc dù Lý gia không có tiền, thế nhưng Lý phu nhân vẫn sẽ thường xuyên viết thư cho Đường Uyển hỏi thăm sức khỏe cùng sinh hoạt của nàng.
Mặc dù thư từ cũng rất lãnh đạm, thế nhưng phần quan tâm ấy với Đường Uyển đều không thể phủ nhận và coi nhẹ.
Vả lại ở thời điểm kiếp trước, sau khi Phượng Chương từ hôn cưới Đường Huyên, Lý phu nhân liền không cho Phượng Chương tiến vào cổng lớn Lý gia.
Nàng làm Quảng Lăng hầu Thái phu nhân, tại địa phương kinh đô huân quý nữ quyến tụ tập, xưa nay cũng không thân cận với Đường Huyên.
Nàng chán ghét Đường Huyên kinh đô đều biết.
Thời điểm Đường Uyển nghĩ tới những điều này, Quảng Lăng hầu Lý Mục một bên quét qua Đường Uyển đang từ từ trốn sau lưng Thái hậu, lúc sau bình tĩnh nói: "Của hồi môn của mẫu thân ta phần lớn cầm cố chi phí giúp Nhị hoàng tử đọc sách sinh hoạt.
Hắn đọc sách, học phí, bút mực giấy nghiên, còn có thư tịch đều là một tay mẫu thân của ta xử lý."
Hắn rủ xuống ánh mắt, về sau trịnh trọng đối với mặt mày biến sắc La phi nói: "Nếu những lời này là Nhị hoàng tử phàn nàn với nương nương, vậy thì Nhị hoàng tử không có lương tâm, không biết cảm ơn ân tình.
Nếu như những lời này là nương nương tự quyết định, ta hi vọng nương nương bồi tội với mẫu thân của ta.
Một câu của nương nương có lẽ ở trong mắt người không liên quan không đau khổ, nhưng đối với mẫu thân của ta lại là vũ nhục."
"Mẫu thân ngươi? Ai là mẫu thân ngươi?!" Mặc dù La phi luôn luôn không thích Hoàng tử giả Lý Mục, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng nhìn thấy địa vị lập tức thay đổi, thấy hắn gọi Lý phu nhân một tiếng "Mẫu thân" sảng khoái như vậy trong lòng cũng rất tức giận.
Trong nội tâm nàng bùng lên lửa cháy, không quan tâm đây là trong cung Thái hậu, thanh âm lập tức bén nhọn lớn tiếng chất vấn: "Ngươi dựa vào cái gì nói Nhị hoàng tử không có lương tâm? Nhị hoàng tử là người ngươi có thể bàn luận sao?!" Chẳng qua chỉ là hạ thần, ngay cái công danh còn không có, cũng dám tùy ý bình phẩm Nhị hoàng tử, điều này nếu đổi thời gian khác, xét nhà Lý gia không phải không có khả năng.
Ngược lại Thái hậu ở một bên vỗ nhẹ vai suy nhược Đường Uyển lạnh nhạt nói: "Đương nhiên hắn có thể bàn luận Nhị hoàng tử.
Bây giờ A Mục đã phong hầu, thân là huân quý, thân là Hầu tước, hắn có tư cách nói tất cả lời bất bình.
Mà lại vì mẹ của mình bênh vực lẽ phải, đây là một hiếu tử.
Còn A Uyển..." Thái hậu hé cười với Đường Uyển không biết làm sao, có chút bất an ôn hòa nói: "A Uyển tâm địa chính trực lương thiện, biết bênh vực lẽ phải, điều ấy rất thích hợp làm Thanh Bình vương phi."
La phi không khỏi kinh sợ nhìn Thái hậu.
Nàng nhất thời không biết nên khiếp sợ sự yêu thích của Thái hậu đối với Đường Uyển đến như thế, hay là nên tức giận mình nghe được một câu nói khác.
"Thái hậu nương nương, hắn, hắn có tư cách gì được phong hầu?" Thời điểm mới biết Lý Mục được phong hầu, La phi cảm thấy mình tâm muốn rách ra.
"Nếu ngươi không rõ lý do vì sao A Mục được phong hầu, vậy ngươi cùng Nhị hoàng tử không hổ là mẹ con, đều là người không biết cảm tạ ân tình, không hiểu nhân luân." Thái hậu khinh bỉ quét qua La phi xanh mặt khóe miệng động đậy, chậm rãi nói: "Còn nữa, đừng ở trong cung ai gia hô to gọi nhỏ.
La phi, xem như ngươi cùng Bệ hạ nếm qua vài chục năm đau khổ, chuyện ngươi làm sai, ai gia sẽ không cùng ngươi so đo.
Bất quá nếu là ngươi dám đối với chuyện của ai gia khoa tay múa chân, bất kính với ai gia, ai gia cũng sẽ không tha thứ ngươi."
Thái hậu đối với hậu cung tân quân luôn tha thứ mấy phần, đều là bởi vì nàng biết, bất kể là hoàng hậu hay là La phi, kỳ thật đều vì tân quân chịu đựng vài chục năm cay đắng.
Dù tại lãnh cung điều kiện ác liệt, hay là thời điểm tiên đế còn sống sợ hãi bị phế truất hoặc ban chết.
Vài chục năm thân gặp trắc trở như vậy, đương nhiên sẽ khiến Thái hậu nguyện ý tha thứ La phi mấy phần.
Nhưng nếu như La phi cho rằng Thái hậu vẫn sẽ hòa khí tha thứ nàng, vậy sai mười phần.
Làm bạn với tân quân chịu nhiều năm cay đắng, cùng tân quân đồng hội đồng thuyền vượt qua năm tháng gian nan đen tối nhất, mỗi giờ mỗi khắc sống trong bóng tối của cái chết giúp đỡ lẫn nhau, hoàng hậu mới chính xác là người một mực làm bạn tân quân không rời không bỏ.
Về phần La phi tại lãnh cung chỉ biết hối hận khóc sướt mướt vài chục năm...!Thái hậu nhíu mày, nghĩ đến Đại công chúa luôn hiếu thuận, liền tiếp tục nói với La phi: "Nếu ngươi còn muốn ở lại lãnh cung, vậy liền