Đường Uyển nhìn một rương gỗ lớn châu báu đồ trang sức, còn có thật nhiều dược liệu đến ngây dại.
Thái hậu khẽ nhíu mày.
"Đây là..."
"Quận vương...!Phủ nói, dược liệu cần cho thân thể của Nhị tiểu thư Quận vương phủ cũng chu cấp đầy đủ, không cần Thái hậu nương nương phụ trách." Nội thị cẩn thận dặn từng li từng tí.
Thái hậu dừng một chút, từ trong ánh mắt mờ mịt của Đường Uyển bật cười.
"Cái này cũng muốn tranh với ta."
Nàng thấp giọng cười một tiếng, thấy Đường Uyển vẫn mờ mịt như cũ, liền ôn hòa nói: "Ngươi cũng nhanh tứ hôn gả vào Quận vương phủ, đồ vật Quận vương phủ đương nhiên cũng là đồ vật của ngươi, hiếu kính ngươi là đáng làm.
Đồ đều đã chuyển đến, vậy ngươi liền nhận lấy."
Nàng từ ái nói vậy Đường Uyển khiến hoảng hốt một chút, vô thức nghĩ đến, cái này có lẽ chính là thái độ của cả Quận vương phủ đối với Quận vương phi tương lai là nàng.
Mặc dù Thanh Bình Quận vương đã qua đời, thế nhưng những quản sự cùng người hầu trung thành với Thanh Bình Quận vương đều ở lại trong Quận Vương phủ.
Ở kiếp trước Đường Uyển được bọn họ chiếu cố rất nhiều, bởi vậy một đời này mặc dù bọn họ sớm lấy lòng Quận vương phi là nàng, nhưng Đường Uyển lại chưa nhận ra được điều kỳ quái.
Họ chính là những nô bộc vô cùng trung thành với Thanh Bình Quận vương.
Bọn họ vốn đều là người rất tốt.
Ở kiếp trước Đường Uyển mang theo con trai cô nhi quả mẫu, xem như được trong cung che chở, thế nhưng Quận vương phủ to như vậy, còn có vô số tài sản của Quận vương phủ, đều là bọn họ trung thành quản lý thay Đường Uyển.
Nhi tử của nàng trưởng thành, hiểu được quản gia, những gia sản này liền được các quản sự trung thành ấy giao vào tay Phượng Niệm- con trai của nàng.
Về phần Đường Uyển...!Nàng không có năng lực, lại chưa bao giờ học qua quản gia, bởi vậy khi con trai còn nhỏ đều giao phó cho nhóm quản sự, cả ngày chỉ biết vì Thanh Bình Quận vương quỳ lạy lễ Phật, thời gian trôi qua coi như thanh nhàn.
Giờ phút này nhìn thấy Quận vương phủ đưa tới rất nhiều thứ, Đường Uyển mím môi, không tiếp tục cự tuyệt.
Trong nội tâm nàng có chút cảm động, thế nhưng không biết làm sao, lại có chút kỳ quái, bởi vì ở kiếp trước Thanh Bình Quận vương phủ cũng không lấy lòng nàng sớm như vậy, mà là lúc nàng thanh thản ổn định ở lại Quận vương phủ toàn tâm toàn ý thủ tiết cho Quận vương, chưa hề nghĩ tới rời đi hoặc sau này tái giá, những quản sự Quận vương phủ kia mới bắt đầu chân chính tôn kính tín nhiệm nàng.
Thế nhưng một đời này nàng được người Quận vương phủ thừa nhận tiếp đón sớm như vậy, thậm chí có chút hoảng hốt ôm mâm vàng, nhìn xem một rương gỗ lớn châu báu đồ trang sức cùng dược liệu trĩu nặng nghĩ, nếu không phải nàng có được ký ức ở kiếp trước, biết Thanh Bình Quận vương thật sự chết trận, có lẽ giờ phút này nàng còn đang cảm thấy Quận vương có thể đã trở về.
Bằng không thì, người Quận vương phủ làm sao dám lấy lòng nàng như vậy chứ?
Thế nhưng Đường Uyển chán nản nghĩ, bất kể tưởng tượng nhiều thế nào, Thanh Bình Quận vương đều thật sự đã chết trận.
Hắn thật sự không thể trở về.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đường Uyển không khỏi có chút khổ sở.
La phi đã bị một rương lớn châu báu còn có dược liệu trĩu nặng này trấn trụ, lại thấy Đường Uyển trong tay còn bưng Kim Nguyên Bảo, lòng bàn tay của nàng lạnh ngắt, cảm thấy mình mới vừa phóng khoáng mười phần ồn ào một tiếng "Một ngàn lượng", giờ phút này so sánh với Kim Nguyên Bảo còn có châu báu nhiều như vậy, vả mặt nàng đau rát.
Thời điểm nàng cảm thấy mình không thể chịu được đả kích như vậy, Đại công chúa đã nhanh chóng tiến lên mở rương kia ra, thấy trong rương không phải các loại tơ lụa lộng lẫy đắt đỏ, thì chính là các loại Trân Châu bảo thạch, ánh mắt thâm ý nhìn Đường Uyển một chút nhỏ giọng nói: "Thật sự quá hào phóng."
Trong khoảng thời gian ngắn có thể từ trong cung tìm được một phần lễ vật phong phú như vậy, thật sự cũng quá khó.
Đường Uyển thấy Đại công chúa nhìn mình mười phần thổn thức, không khỏi có chút xấu hổ.
"Ta sẽ nhớ kỹ Quận vương phủ chiếu cố ta." Nàng nghiêm túc nói.
Ngày sau nàng sẽ cùng nhóm quản gia trung thành của Quận vương phủ ở chung thật tốt.
Nàng bưng lấy Kim Nguyên Bảo lộ ra nụ cười nhỏ chân tình, Đại công chúa nhìn xem bộ dáng nàng cong mi mắt cười lên, dường như một chút thiện ý đã thỏa mãn, một chút ấm áp đã khiến nàng hạnh phúc, không khỏi ngẩn người, bật cười nửa ngày cong mày nói: "Đương nhiên ngươi phải nhớ kỹ! Ngoại trừ ngươi, ta cùng a huynh đều không có đãi ngộ tốt như vậy đâu! Phải không a huynh?"
Nàng nhìn về phía Lý Mục ngồi ở một bên trầm ngâm, Lý Mục ngẩng đầu nhìn Đại công chúa một chút, sắc mặt u ám dường như lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, hồi lâu sau mới thản nhiên gật đầu nói: "Hoàn toàn không có."
Hắn cùng Đại công chúa rất thân thuộc, dáng vẻ huynh muội hòa thuận, La phi thấy được trong lòng không khỏi đau xót, hừ một tiếng nói: "Nhị hoàng huynh còn chưa đủ tốt với ngươi sao? Hắn thân cận với ngươi như vậy, đối với ta cũng hiếu thuận, so sánh những người khác chỉ biết lấy chức quyền kia mạnh hơn nhiều."
Từ nhỏ Lý Mục đã thân cận hoàng hậu, bây giờ hoàng hậu làm chủ lục cung, lại có nhi tử ruột nhập chủ Đông cung, Lý Mục đương nhiên là được nâng đỡ, làm sao còn đem mẫu phi nàng để vào mắt.
"Hắn rác rưởi như vậy, trong cung ta không mong được giúp đỡ, không gây phiền toái cho ta cũng không tệ rồi." Đại công chúa thật tâm ghét bỏ Phượng Chương, bĩu môi, khắp khuôn mặt rực rỡ tươi đẹp đều là xem thường, cầm một chuỗi dây chuyền ngọc trai Đông Châu thật dài đi tới ngồi xuống bên người Đường Uyển, đem vòng cổ trân châu từng viên châu tròn ngọc sáng cực lớn đều đặn, đeo lên cổ Đường Uyển, để nàng lượn quanh hai vòng, nhìn tầng tầng lớp lớp trân châu trên thân Đường Uyển, quả nhiên càng phát ra khí phái quý khí thanh lịch, liền cười một tiếng đem vòng tay Dương Chi bạch ngọc trong tay cũng đeo lên người nàng, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Hắn hiếu thuận sao? Nếu hắn hiếu thuận, hôm nay sao ta lại không thấy hắn tiến cung chứ?"
Đường Uyển nhìn vòng tay Dương Chi bạch ngọc thượng hạng tinh tế ôn nhuận trên cổ tay, lại cúi đầu nhìn vòng cổ trân châu một chút, không khỏi nhìn về phía Đại công chúa.
Vậy cũng quá xa xỉ.
Mặc kệ là vòng cổ trân châu Đông Châu, hay vòng tay Dương Chi bạch ngọc, đây đều là vật đắt đỏ giá trị mười phần.
*Dương Chi bạch ngọc: Từ xưa, Hòa Điền Ngọc đã được người dùng tạo ra bảng phân loại dựa trên màu sắc.
Trong đó, dẫn đầu về độ quý giá có lẽ phải nói đến đó là Bạch Ngọc.
Đây được xem là chất ngọc quý, có màu trắng tinh khiết như mỡ dê nên được gọi là ngọc dương chi.
Ngoài ra, viên ngọc còn có độ trong suốt cao không hề bị trộn lẫn bởi tạp chất.
Có thể xem đây là loại ngọc cực phẩm nhất.
Quản sự trong phủ Thanh Bình Quận vương đời này...!Vậy đã thừa nhận nàng là Vương phi tương lai sao?
"Đừng nhúc nhích, để ta nhìn cho kỹ." Đại công chúa cảm thấy Đường Uyển ngoan ngoãn, tùy ý để mình chỉnh trang, mắt không khỏi sáng rực lên, sờ gương mặt Đường Uyển nhẹ nói: "Ngươi mặc xiêm y thanh lịch lộ ra nhã nhặn ôn