Phượng Tuyên hợp lý hoài nghi Thích Trác Ngọc đang lừa y, nhưng y không thể tìm được chứng cứ.
Hơn nữa một giây sau Thích Trác Ngọc mặt dày vô sỉ thản nhiên mở miệng: "Có thể là do ngươi không cẩn thận đụng phải."
Được lắm.
Phượng Tuyên cũng không thể nói gì.
Khi những vết roi còn sót lại được khâu và băng lại hoàn toàn thì đã là canh ba.
Khâu qua khâu lại giằng co suốt cả một đêm.
Phượng Tuyên ở phía sau mệt đến mức thiếu chút nữa không cầm được băng.
Thần trí bay bay đi về phòng mình, cứ như thế ngủ đến hừng đông.
Trước khi đi ngủ, y còn dành ra chút tâm tư lo lắng cho sổ mệnh trong thức hải của mình, sợ lại chọn lúc mình ngủ mà tác quái.
Nhưng không ngờ sau khi hoàn thành yêu cầu chăm nom Thích Trác Ngọc, sổ mệnh cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Trưa hôm sau, Phượng Tuyên mới từ từ tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt xong, y lặng lẽ nhìn thoáng qua động tĩnh phía đông sương phòng.
Cửa lớn đóng chặt, không biết người bên trong đã rời đi hay chưa.
Nhưng nhớ tới Thích Trác Ngọc trong chương sự nghiệp vương phê ở sổ mệnh có nói hắn kiên trì canh năm rời giường tu luyện, mặc gió mặc mưa
Bây giờ mặt trời đã lên đến ba sào.
Thích Trác Ngọc giờ phút này hẳn là đã tu luyện qua ba hiệp, có thể nói là khác biệt hoàn toàn với cái loại lười biếng chảy thây không có chí tiến bộ như mình.
Cũng không biết hắn có thay thuốc cho mình hay không.
Nhưng nghĩ lại, phiền toái của mình còn chưa giải quyết được, y căn bản không có tâm tư quan tâm người khác!
Chết ai cũng không chết được thằng con của thần may mắn Thích Trác Ngọc này.
Dùng qua bữa trưa, Phượng Tuyên từ trong miệng A Bảo thăm dò được vị trí của Tàng Thư Lâu.
Phiếu Miểu tiên phủ tuy toạ lạc ở tiên sơn kéo dài vạn dặm, nhưng nơi sinh hoạt chủ yếu của đệ tử nội môn đều tập trung ở bốn ngọn núi.
Tàng Thư Lâu ở bên cạnh đài trừng giới, nửa đêm hôm qua Phượng Tuyên đến đài trừng giới đã đi qua con đường này, cho nên hôm nay đến rất quen đường quen nẻo.
Chỉ là chân trái bị trật vẫn chưa lành hẳn.
Y còn cố ý chọn một chiếc nạng rất đẹp làm từ gỗ cây ngô đồng, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt của các tu sĩ khác.
Có vài người nhận ra y chính là đạo lữ rẻ rúm phế vật của Thích Trác Ngọc, ánh mắt nhất thời thêm vài phần khinh bỉ.
Ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không biết, lên núi đi hai bước còn phải dựa vào nạng.
Đồng thời từ toát ra cảm giác tiếc nuối Thích Trác Ngọc đúng thật là xui rủi.
Tuy rằng không nói rõ cấm tu sĩ tu chân không được khinh bỉ phàm nhân.
Nhưng Phượng Tuyên vẫn cảm giác được rõ ràng những kẻ tu tiên này rất miệt thị người bình thường.
Y cũng chẳng thèm quan tâm.
Y là thượng cổ thần thai, sinh ra ở chỗ liệt tôn thần.
Cha y Thần Ứng Chúc là vạn tiên chi chủ, cha của vạn thần, thần vẫn trước đó cùng với đế quân Cửu Trọng Thiên Phượng Sóc hiện tại mang thai có một đứa con trai, chính là Phượng Tuyên y.
Địa vị có thể nói là tôn quý trong tôn quý, hoàn toàn xứng đáng là Thái tử điện hạ.
Tu sĩ thiên phú tốt hơn nữa, tu luyện đến chết cũng chỉ là thượng tiên.
Coi như là phi thăng thượng giới cũng chỉ có thể đến Tam Trọng Thiên, không đi vào tới được Bạch Ngọc Kinh của Thượng Thần.
Nếu như còn muốn trở thành thần nhất định phải có thần cách.
Thần cách là thứ sinh ra có thì có, không có thì thôi.
Cho nên Phượng Tuyên chưa từng nghe qua tiên gia nào ở Tam Trọng Thiên phi thăng thành thần.
Suy nghĩ viển vông trong chốc lát mà đã tới Tàng Thư lâu.
Sau khi xuất trình lệnh bài, Phượng Tuyên đi thẳng đến đích.
Tối hôm qua sổ mệnh trong thức hải còn làm cho lòng y sợ hãi, vì tránh cho mình lại bị sổ mệnh giày vò, y nhất định phải tra cho ra manh mối.
Chỉ tiếc chính bản thân hiện tại đang lịch kiếp ở thế gian, không thì y có thể đi hỏi thẳng Tư Mệnh Tinh Quân.
Cũng may trên thế gian cũng tư liệu sâch cổ liên quan tới sổ mệnh, nhưng phàm nhân không biết đây gọi là sổ mệnh, thường dùng từ "thiên đạo" để hình dung nó.
Lật xem sách cổ, nhìn thấy câu "Ý của thiên đạo, không thể nghịch" trên trang đầu, đầu óc Phượng Tuyên giật nảy, thoáng cái nhớ tới lúc mình vừa mới hạ phàm, Tư Mệnh khi ở Bích Lạc Xuyên nói với mình câu nói kia.
"Điện hạ nhớ kỹ, sổ mệnh không thể trái."
Lúc ấy Phượng Tuyên đầy bụng oan ức, đối với những lời Tư Mệnh Tử Đồng Tiên Quân nói lúc đó cũng là tai trái vào tai phải ra, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Bây giờ đọc lại lần nữa, chuông báo động trong lòng Phương Tuyên vang lên từng hồi.
Lời này không phải theo nghĩa đen chứ??
Cốt truyện nhất định sẽ xảy ra trong sổ mệnh của phàm nhân Tiểu Thất này sẽ phát sinh, không có khả năng bị thay đổi đâu nhỉ?
Phượng Tuyên lại nhớ tới đoạn thời gian trước Thích Trác Ngọc thân trúng tình độc, theo đạo lý mà nói nguyên chủ khi đó nên vì hắn giải độc.
Nhưng y mặc kệ, vớ vẩn, ai lại muốn trải qua một lần lịch kiếp mà mất luôn cả sự trong sạch của bản thân.
Cho nên ngày đó không có giải độc cho Thích Trác Ngọc, hôm qua sổ mệnh mới phát ra cảnh cáo.
Mà đau đớn chằng chịt trên người mình cũng vừa vặn nói lên một điểm, cho dù không giải độc, tình độc vốn nên trúng của nguyên chủ cũng sẽ dùng một hình thức khác xuất hiện trên người y.
Bi kịch của Tiểu Thất cưỡi ngựa xem hoa trong tương lai cứ lặp đi lặp lại trong đầu y.
Tranh giành tình nhân là Thích Trác Ngọc với con trai trưởng môn, bị con trai chưởng môn quất ba mươi đạo roi, như tát vào mặt!
Vì Thích Trác Ngọc đánh nhau với công chúa điêu ngoa, bị công chúa vu oan hãm hại, như tát vào mặt!
Cùng với sư tôn đẹp đẽ mà Thích Trác Ngọc thầm mến, y bị coi là thế thân tự rước lấy nhục, tiếp tục như tát vào mặt.
......
Mẹ nó.
Y là hạ phàm lịch kiếp.
Không phải hạ phàm để bị đánh chứ.
Cái gì đây?
Cuộc sống của một vị thần không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn đúng không?
Phượng Tuyên thiếu chút nữa bị cuốn sổ mệnh biế.n thái này chọc giận đến hai mắt tối sầm.
Còn chưa kịp đọc xong sách cổ đã choáng váng đầu óc.
Y ngồi trên chiếc ghế gỗ mun chạm khắc hoa lá nghỉ ngơi một lúc, ngước nhìn bầu trời đầy vô vọng.
Bây giờ tự sát trở về Cửu Trọng Thiên còn kịp không? thật sự rất gấp.
-
Tâm tình rầu rĩ không vui của Phượng Tuyên không kéo dài quá lâu, bản thân đã nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, cứ đi một bước xem một bước đi, thật sự không được, y vẫn còn tư chất thượng thần ưu tú.
Dũng cảm: Cùng lắm thì tự sát, sau đó lăn trở lại Cửu Trọng Thiên.
Lạc quan: Cười chết, vậy thì sao, cùng lắm thì tự sát trở về thần giới.
Thản nhiên: Lịch kiếp cái gì, tự sát quay về Cửu Trọng Thiên không phải là tốt rồi à.
Thân thiện: Không thì các ngươi cứ vác thẳng ta về Cửu Trọng Thiên đi.
Nghĩ như vậy, hình như lịch kiếp cũng không phải là việc khó.
Sau khi nằm bẹp dí, cuộc sống của thần lại tràn đầy hy vọng tốt đẹp.
Khép lại sách cổ, Phượng Tuyên để nó trở về vị trí cũ, lại chuẩn bị tới tủ sách cách vách mượn mấy quyển thoại bản của thế gian mà đọc.
Kết quả oan gia ngõ hẹp, xoay một vòng gặp được ngay trưởng lão dạy học ở Thượng Thanh học cung ngay chỗ này.
Phượng Tuyên xem như là một kẻ nổi danh vô tích sự trong học cung, thất bại không ai là không biết.
Trưởng lão dạy học vô cùng chấn động đối với chuyện nhìn thấy y ở Tàng Thư Lâu.
Cứ như loại rác rưởi nhỏ như y không nên xuất hiện ở chỗ này.
Xuất hiện ở chỗ này, chứng tỏ người còn cứu được.
Vừa mừng rỡ không đến hai giây, trưởng lão dạy học cúi đầu nhìn thấy những quyển sách tiêu khiển trong tay Phượng Tuyên, liếc mắt nhìn qua đều là cái gì mà "Bá đạo ma tôn luyến thượng quân", "Yêu nghiệt tiên quân muốn ôm một cái", "Khế