Một quyền của Hứa Thanh Minh đánh vào bông vải, sắc mặt xấu hổ vô cùng.
Camera ghi lại cảnh này đầy chân thực, trợ lý thấy vậy run lẩy bẩy.
" Đạo diễn Vương, cảnh này chúng ta có phải xoá đi không?" Phát sóng ra ngoài có thể tạo ra trận gió tanh mưa máu có thể nhìn thấy bằng mắt thường luôn ấy.
"Xóa cái gì.
"Đạo diễn Vương bí hiểm nói:" Chương trình giải trí cần nhất chính là loại xung đột này!" Trên mặt còn viết gây chuyện còn ngại không đủ lớn.
Trợ lý mở miệng: "...!Vậy ngài không sợ bị thầy Thích đánh một trận sao?"
Vẻ mặt đạo diễn Vương đột nhiên thâm trầm: "......" Sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy xóa đi!"
Tiểu trợ lý: "......
Kết quả đoạn này không chỉ không xóa.
Hậu kỳ gây sự, cắt riêng đoạn đối thoại này của đạo diễn Vương.
Fan điên cuồng đăng lại cười nhạo đạo diễn Vương nhát cáy.
Đây lại là chuyện sau này.
-
Sau khi Hứa Thanh Minh hỏi như vậy, trò chơi thật hay thách cũng kết thúc.
Trước khi đi hắn còn đi tới xin lỗi: "thầy Tiểu Tuyên, vừa rồi tôi chỉ là nói đùa thôi, cậu đừng để ở trong lòng."
Phượng Tuyên lúc này đã có chút buồn ngủ, y sống mấy ngàn năm, nếu chuyện gì cũng để ở trong lòng thì cũng có, nhưng gần như quay đầu là quên, còn nghiêm túc gật đầu: " Anh cứ yên tâm, ngay cả tên anh tôi còn chẳng nhớ được nữa là."
Thật lòng là kỹ năng giết vào lòng người mạnh nhất của chim nhỏ.
jpg
Kết quả Hứa Thanh Minh: "...!" Tức giận giậm chân bỏ đi.
Phượng Tuyên cảm thấy người này thật kỳ lạ, vừa quay đầu, Thích Trác Ngọc ở bên cạnh cười đến không đứng thẳng eo được.
......!Cái này còn kỳ lạ hơn, y lại làm chuyện gì khiến hắn cảm thấy rất buồn cười sao?
Y vẫn luôn không hiểu nổi điểm cười của đại ma đầu từ mấy ngàn năm trước cho đến bây giờ.
Nhưng rất nhanh, Thích Trác Ngọc cười không nổi nữa.
Trước khi đi ngủ, tổ tiết mục bỗng nhiên tuyên bố, người đêm nay rút trúng đi "Đảo nhỏ ngủ ngon" là Phượng Tuyên.
"Đảo nhỏ ngủ ngon" là một phần mới trong "Người nhà tôi." Tổng cộng có bốn ngày, mỗi đêm có một vị khách phải đến một hòn đảo nhỏ trên biển để nghỉ ngơi, khoảng cách khoảng bảy tám km.
Trên đảo nhỏ có một căn nhà nhỏ coi như đẹp đẽ, đó là nơi các vị khách nghỉ ngơi.
Ý nghĩa của khâu này là thể hiện cánh cửa giữa vợ chồng cũng cần thời gian ở một mình.
Lúc Phượng Tuyên bị rút trúng còn hơi mơ hồ, sắc mặt Thích Trác Ngọc thì trầm xuống, nếu không phải đang ở xã hội pháp trị, y thật sự nghi ngờ đại ma đầu sẽ không kìm được bóp nổ tất cả đầu của tổ tiết mục.
Thích Trác Ngọc giúp y thu dọn đồ đạc, mang theo đồ vệ sinh cá nhân cùng bốn bộ dùng trên giường, còn có nước chống muỗi cùng với bịt mắt các loại.
Camera quan sát 24 giờ, sử dụng thuật pháp toàn internet biết hết.
Cha Đế Quân sẽ đánh gãy chân cảnh cáo.
Lúc đưa Phượng Tuyên lên thuyền, vẫn là Thích Trác Ngọc bế y lên, bởi vì điều kiện quay phim bên bờ biển có hạn, đến buổi đêm bốn phía đều tối như mực, chỉ có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và tiếng nước biển xung quanh lăn vào bãi biển.
Mặc dù mang giày nhưng vẫn có thể cảm giác được mấy tảng đá ngầm quanh chân mình.
Nếu như giẫm xuống thì rất dễ bị rách da.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc càng thối hơn: "Tại sao dưới biển lại có đá?"
Phượng Tuyên: "Sư huynh ngươi hỏi vấn đề này ta cũng không biết trả lời làm sao."
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn cứ như giây tiếp theo sẽ dọn sạch toàn bộ mặt biển.
Tổ tiết mục cũng không hoảng hốt.
Long Vương mới nhậm chức ở dưới biển quan sát động tĩnh bên bờ luống cuống trước: "Sao bờ biển có thể có đá ngầm? Bờ biển có đá ngầm đúng là mẹ nó quá đáng mà."
Điều kỳ quái nhất là một nhà Long An bọn họ ở Đông Hải vững vàng mấy ngàn năm, chỉ mới nghe tên ma tôn trong truyền thuyết.
Sao đến phiên mình nhậm chức lại gặp được Thích Trác Ngọc!
Đứa bé còn nhỏ.
Đứa bé còn muốn sống!
Sau đó đá ngầm "vèo" một cái, đá ngầm biến mất!
Nhân viên tổ tiết mục an ủi: "Thầy Thích bên này ngoài biển có đá vụn cũng là chuyện bình thường, để tôi xem có nhặt được không…Ôi chao mẹ nó, đá đi đâu hết rồi?"
Để tô đậm thêm hiệu ứng chia tay căng thẳng, nhân viên tổ tiết mục kiên trì tiếp tục: “Tôi nghe những người đi biển địa phương ở đây nói ban đêm biển hơi động, thầy Tiểu Tuyên hẳn là không sao đâu nhỉ?"
Thích Trác Ngọc nhìn hắn.
Được......!Sát ý lạnh như băng.
Nhân viên tổ tiết mục trong nháy mắt trượt cửa quỳ: "Đạo diễn bảo tôi nói!"
đạo diễn Vương: Tôi không phải tôi không có?!
Lại một lần nữa người hoảng sợ hơn đạo diễn Vương chính là Long Vương mới lên nhậm chức: Con mẹ nó ta mới thật sự không phải, thật sự không có!!
Tại sao biển lại có sóng?
Trên mặt biển có sóng biển thì thật quái đản! Vì thế, thuyền nhỏ một đường chạy đến đảo nhỏ ngủ ngon, không chỉ gió êm sóng lặng mà những khó khăn bình thường gặp phải khi đi biển cũng không có khiến cho nhân viên tổ tiết mục chấn kinh.
Đây là huyền học gì sao? Chẳng lẽ ảnh đế đè ép giới giải trí không có đã nên giờ đè ép luôn cả đại dương hay sao?!
Phượng Tuyên ôm hành lý của mình đến đảo nhỏ ngủ ngon.
Dù đang là mùa hè nhưng đảo lại cách xa thành phố nên gió lạnh vẫn thổi tới.
Lúc ngồi ở trên giường, Phượng Tuyên mới cảm giác xung quanh trống rỗng.
Giọng nói của đạo diễn phát ra từ tai nghe: "Thầy Tiểu Tuyên, xin hãy tương tác với ống kính một chút, tỷ như một mình đi tới đảo nhỏ ngủ ngon có cảm giác gì?"
Phượng Tuyên khựng lại một lát rồi nói, "Cảm giác mình bị lừa rồi."
Tổ đạo diễn: "...?"
Phượng Tuyên hơi tức giận: "Hôm nay sư huynh cố gắng thắng nhiều trò chơi như vậy, vốn có thể ở trong căn nhà lớn."
Tổ đạo diễn: "???"
Phượng Tuyên: "Hiện tại biến thành căn phòng nhỏ này, ngủ ở trên giường cũng không thể duỗi thẳng tay chân, ván giường cũng rất cứng nữa."
Tổ đạo diễn: "!!!"
Phượng Tuyên nói tới đây, lại mở miệng: "Quên đi." Y chậm rãi ngã xuống giường, nói thầm một tiếng: "Cứng một chút cũng không sao."
Cẩn thận nghe, còn có thể nghe được tiếng Phượng Tuyên lầm bầm: "Sự nghiệp của sư huynh quan trọng hơn......"
Rất nhẹ rất mềm.
Tuy rằng nói chút ít nhưng lại không làm cho tổ tiết mục khó xử.
Mấy câu châm chọc vụn vặt kia cũng có vẻ rất yếu ớt và chân thật, đặc biệt là lúc nằm xuống giường.
Kỳ thật lúc Phượng Tuyên đứng không thấp, cao khoảng 1m77, sau khi mang giày vào đủ các loại linh tinh cũng có một mét tám! (Thuật toán diễn xuất của y, có đôi khi Phượng Tuyên thậm chí sẽ tính luôn chiều cao bản tướng của mình, vậy y phải cao hơn ba mét).
Dáng người thon dài cao gầy, toàn thân không có thịt thừa, cũng chỉ có hai má mập mạp của trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trông rất rất dễ véo.
Nhưng lúc nằm xuống, đại khái là góc quay của camera trên đỉnh đầu tương đối kỳ quái.
Ngược lại chú trọng đặc tả hai má thịt của y, không hiểu sao thái độ nhỏ cùa y cứ như là dáng vẻ thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Đúng là…đáng yêu quá đi mất.
Cái này xem ai không muốn làm mẹ ngay tại chỗ cơ chứ?! Tổ tiết mục ở phía sau hậu trường trong nháy mắt có cảm thấy đau lòng hay không? Có một loại lương tâm đau đớn không quan tâm ném con mình trên hoang đảo hay không!
Cơn giận của Phượng Tuyên tới nhanh mà đi cũng nhanh, buồn bực qua đi chẳng bao lâu đã nằm xuống thiếp đi.
Bất tri bất giác, thời gian đã đến nửa đêm, lại một lần nữa tỉnh lại, là do bị người lay tỉnh.
Phượng Tuyên ngủ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể nhận ra là ai từ tần xuất lay quen thuộc này.
Từ chuyện quê độ lần trước, lúc này Phượng Tuyên nói chuyện đã cẩn thận hơn.
Mở mắt ra làm quen với hoàn cảnh trước mắt, nhận ra mình còn đang ghi hình, mới mở miệng: "Sư huynh, sao ngươi tới đây?"
Chẳng lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi sao? Phượng Tuyên nhìn cửa sổ, tối như mực, vẫn là đêm khuya.
Thời gian di chuyển tới mười một giờ rưỡi đêm, y mới ngủ được nửa tiếng.
Thích Trác Ngọc ngồi bên giường, thấp giọng trả lời: "Vừa rồi lúc thu dọn đồ đạc cho ngươi, quên mang cho ngươi một vật thiết yếu."
Phượng Tuyên nhìn hành lý, trong đầu sàng lọc một lần, thành thật trả lời: "...!Có sao?"
"Có.
"Thích Trác Ngọc gật đầu.
"Cái gì?"
Thích Trác Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Ta."
Phượng Tuyên: "......"
Không khí yên tĩnh một giây, Phượng Tuyên cười ra tiếng.
Thích Trác Ngọc véo má y: "Cười cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Thất muốn phủ nhận sao?"
"Ôi sư huynh, đau quá! "Phượng Tuyên che mặt, vừa cười vừa trả lời:" Phủ nhận cái gì ta không biết!"
" Phủ nhận sư huynh là nhu yếu phẩm qua đêm, chẳng lẽ không phải sao?" Thích Trác Ngọc nhướng mày.
Đợi đã, tại sao chủ đề đột nhiên đi theo hướng hạn chế này thế!
Phượng Tuyên vội vàng dừng lại: " Ban đêm ngươi chạy tới đây tổ tiết mục không nói gì sao?"
"Sợ cái gì.
"Thích Trác Ngọc nói:" Muộn thế này bọn họ đều ngủ cả rồi, ai biết được."
Hậu trường tổ tiết mục hoàn toàn không ngủ mà thấy được một màn này: "...."
Mặc kệ.
Đó là lý do vì sao họ ngủ muộn! Người càng ngủ muộn thì càng có nhiều đường CP để cắn!
Nửa đêm chạy tới cùng y cũng rất phù hợp với tính cách của Thích Trác Ngọc.
Dù sao hắn chính là cái loại vừa đến buổi tối là xuất quỷ nhập thần như cú đêm.
Phượng Tuyên tiến sâu vào trong giường, nhường ra một vị trí, "Vậy sư huynh ngủ bên ngoài."
Thích Trác Ngọc đơn giản thô bạo tóm y lại, ôm vào trong lòng rồi cắn lỗ tai y,"Sư huynh không thể ngủ phía trên ngươi sao?"
Phượng Tuyên: "...?"
Y đỏ mặt trong chớp mắt: "Không thể." Suy nghĩ một chút, lại mở miệng: "Sư huynh ta cảm thấy ngươi nói chuyện nên chú ý một chút, nơi này còn có camera đó."
"Không cần phải lo.
"Thích Trác Ngọc thờ ơ nói:" Cắt hậu kỳ là được."
Tổ làm chương trình: Cắt thì không cắt, một dao cũng không cắt!
"Thật vậy sao? "Phượng Tuyên chần chờ.
"Thật đấy.
"Thích Trác Ngọc trả lời.
Nếu tổ tiết mục cũng ngủ, vậy thì có thể cắt bỏ hậu kỳ.
Phượng Tuyên thành thật nằm trong lòng Thích Trác Ngọc, được một lúc bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Thích Trác Ngọc.
Một chạm là tách ra ngay.
Phượng Tuyên lại vùi mình trong lòng hắn, điều chỉnh tư thế ngủ: "Cám ơn sư huynh đã theo ta." Sau đó liền chuẩn bị đi ngủ.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc tối đi vài phần.
Hắn bóp mặt Phượng Tuyên cưỡng chế y ngẩng đầu: "Chỉ thế thôi sao?"
Đây là phát biểu khiêu khích gì của thẳng nam vậy.
jpg
Thích Trác Ngọc nói: "Không cảm thấy có thành ý."
Phượng Tuyên: "......"
Y lẩm bẩm: "Vậy làm sao bây giờ."
Vừa nói xong đã bị Thích Trác Ngọc kéo lên khỏi giường, người đàn ông thấp giọng nói: "Sư huynh dạy ngươi."
Không đợi Phượng Tuyên kịp phản ứng, y đã bị dẫn ra ngoài cửa, vừa ra tới nơi đã bị camera ghi lại.
Đôi môi Thích Trác Ngọc liền đ è xuống, chặn lại giọng nói của y, hai người trao đổi một nụ hôn sâu.
Đảo nhỏ ngủ ngon chỉ có cửa phòng được gắn camera.
Bên ngoài không có, tổ tiết mục chỉ có thể nhìn thấy Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên biến mất trong camera.
Sau đó tập thể: "......"
Giống như cảm giác nạn nhân chết trong vòng tay mình, giây tiếp theo người ta chuẩn bị nói ra tên hung thủ thì đầu nghiêng sang bên cạnh hẹo mất.
Đạo diễn Vương tức giận đứng dậy, khàn giọng nói: "Ai đề nghị chỉ lắp camera bên trong phòng thế?! Đứng ra đây cho tôi!"
-
Đêm hôm đó Thích Trác Ngọc rốt cuộc nhận được lời cảm ơn có thành ý gì, đến nay đã trở thành câu đố chưa giải của>.
Để tránh tình trạng này xảy ra, đoàn chương trình đã đến đảo vào sáng sớm hôm sau.
Phượng Tuyên còn đang suy nghĩ chỉ là đón y trở về mà thôi, có cần phải đi nhiều thuyền như vậy không.
Kết quả những người này vừa xuống thuyền đã lắp vô số camera trên đảo nhỏ ngủ ngon, sợ có góc chết nào đó không quay được.
Phượng Tuyên: "......
Đây không còn là Đảo Nhỏ Ngủ Ngon nữa, đây là Đảo Cấm!
Y vốn tưởng rằng Thích Trác Ngọc sẽ dậy sớm về biệt thự, kết quả hắn cứ thế nghênh ngang đi ra như vậy, sau khi nhìn thấy đạo diễn Vương, còn gật đầu chào hỏi.
đạo diễn Vương: "......"
Ông muốn tìm cho Thích Trác Ngọc một lời nói dối cũng hết cách, không tài nào bịa ra nổi!
"Thầy Thích, sao thầy lại ở đảo nhỏ ngủ ngon?"
Quên đi, cho Thích Trác Ngọc một cơ hội, chỉ cần hắn nói là đặc biệt đến ở với vợ.
Sau khi tổ làm chương trình ăn được viên kẹo này, sẽ không so đo chuyện hắn phá vỡ quy củ!
Kết quả Thích Trác Ngọc mở miệng: "Mộng du."
đạo diễn Vương: "......"
Cậu mộng du vẫn có thể lái thuyền à? Lúc này bỗng nhiên lại trở nên thẳng nam!
Hết cách, dù sao đại ma đầu cũng phản nghịch như vậy đấy.
Nhiệm vụ ngày hôm sau cuối cùng cũng đến, tịch thu tất cả tài sản của các khách mời, yêu cầu bọn họ kiếm tiền sinh hoạt bằng cách làm việc bán thời gian ở công viên nước lớn nhất bên cạnh, đây là chuyện thường thấy trong các show giải trí.
Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên rút thăm được nhiệm vụ bán bong bóng và đồ chơi nhỏ trong công viên nước.
Ba cặp khách mời còn lại lần lượt tiếp quản gian hàng xúc xích nướng và đùi gà tây, chào hàng vé vào cửa thế giới nước và đóng vai linh vật của công viên nước phát tờ rơi.
Không chỉ vậy, trước khi bước vào công viên nước.
Sợ lúc ghi hình sẽ lộ ra khách mời, hơn nữa Thích Trác Ngọc cũng là một nghệ sĩ có độ phổ biến cực