Không bao lâu, Phượng Tuyên đã chuyển ghế nằm đặt trong tây sương phòng của mình xuống dưới tàng cây ngô đồng.
Đây là một cái ghế có thể gấp lại, trải ra vừa đủ để y ngủ một mình, còn dư một khoảng trống nhỏ.
A Bảo khéo léo kê một cái bàn nhỏ ở bên cạnh.
Phía trên là nước trái cây Phượng Tuyên thích uống nhất và mấy xấp đồ ăn vặt.
Hai chủ tớ một người nằm, một người ngồi, mỗi người ôm một chén nước nho được ép ra uống.
Uống được một nửa, âm thanh các loại đồ sứ vỡ thành từng mảnh phát ra từ cánh cửa đóng chặt của đông sương phòng, tiếng loang choang rất lớn.
A Bảo lo lắng nhìn thoáng qua, đó là phòng Thích Trác Ngọc ở.
Vừa rồi nhìn thấy sắc mặt Thích sư huynh âm trầm đi vào, nàng không kìm được nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, Thích sư huynh không sao chứ? Chúng ta có nên đi xem một chút không?"
Phượng Tuyên buông chén xuống, liế.m môi dưới: "Không cần.
”
Đi xem cái gì, đi đông sương phòng tặng đầu người sao?
Chẳng qua là tình độc còn dư trên người Thích Trác Ngọc phát tác kịch liệt, đau đầu như muốn nứt ra.
Trong sổ mệnh nói, thượng cổ tình độc này thực sự rất lợi hại.
Cho dù là có nguyên chủ hiến thân giải độc cũng không thể thanh trừ dư độc, chứ đừng nói mình còn chưa hiến thân.
Bất kể là phàm nhân hay là thần tiên đều có thất tình lục dục.
Tơ tình phủ đầy kinh mạch toàn thân và lục phủ ngũ tạng, muốn rút ra nói dễ như vậy sao? Một khi rút không sạch sẽ, tơ tình còn lại sẽ biến thành tình độc.
Tình độc sẽ xâm nhập vào nguyên thần, trái tim, ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.
Nói tóm lại, hiện tại Thích Trác Ngọc tâm tình kém cỏi, không khống chế được, đang đập phá đồ đạc lung tung.
Chờ hắn ph.át tiết xong sẽ tốt thôi.
Dù sao tính tình hắn vốn đã kém.
Phượng Tuyên nhỏ giọng oán thầm một câu.
A Bảo vẫn có chút lo lắng, nghe động tĩnh càng ngày càng vang, đinh tai nhức óc, thấp giọng nói: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách..."
Phượng Tuyên gật đầu: "Quả thật không phải là cách.
”
A Bảo mừng rỡ: "Chủ tử, người chuẩn bị đi xem Thích sư huynh rồi sao?"
Phượng Tuyên không nghe được những lời này của nàng mà lẩm bẩm lấy ra hai cái nút tai, nhét vào lỗ tai mình: "Ầm ĩ chết người ta rồi, còn ngủ thế quái nào được."
Tình độc của đại ma đầu phát tác chuyện nhỏ.
Bổn tiên quân ngủ không ngon giấc ngủ trưa mới là chuyện lớn.
Nhét nút tai vào, thế giới quả nhiên yên tĩnh lại.
Dù sao y đi cũng bị đánh, còn không bằng mình yên lặng ở lại.
Ỉn lười phải có giác ngộ của ỉn lười.
-
Bên trong đông sương phòng, mặt đất hỗn độn, bình hoa, gỗ mục, bàn ghế lật đổ vương vãi khắp nơi.
Trên bàn.
Hai tay Thích Trác Ngọc chống lên bàn, phát ra một tiếng "bang" trầm đục.
Hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, hai bên thái dương thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Làn da của hắn vốn trắng nõn nhưng bây giờ đôi môi của hắn lại đỏ như máu, giống như một con quỷ leo lên từ địa ngục.
Thích Trác Ngọc không ngờ thượng cổ cấm thuật này sẽ lợi hại như vậy, chỉ dựa vào tu vi của mình căn bản là không áp chế được tình độc đang lan tràn.
Mọi thứ trước mắt hắn bắt đầu mất kiểm soát, bất tri bất giác, không gian bên trong đông sương phòng bỗng nhiên biến hoá vặn vẹo, dần dần biến thành một đám cháy.
Lửa.
Ngọn lửa lan rộng khắp nơi.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc rống vang lên bên cạnh Thích Trác Ngọc.
Vô số người hầu bị cháy không thể nhận dạng chạy về phía hắn, khoảng cách gần tới mức có thể ngửi được mùi máu thịt bị cháy.
Thích Trác Ngọc chợt kinh hãi lui ra sau một bước, bất thình lình đụng phải một lồng ng.ực cứng rắn.
Hắn đột nhiên xoay người, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, mặc triều phục đương triều, ngực có một cái lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.
Giọng nói già nua của người đàn ông khàn khàn, hai mắt trừng lớn, hung ác nhìn chằm chằm hắn: "A Nan...!A Nan...!ngươi giết ta...!ngươi giết ta!"
Trái tim Thích Trác Ngọc trong nháy mắt trở nên tê liệt, toàn thân bắt đầu run rẩy, nghe thanh âm này, theo bản năng cúi đầu nhìn, thấy trong tay hắn đang cầm một thanh chủy thủ đẫm máu.
"Không phải."
Hắn ném chủy thủ, dùng sức ôm đầu.
Đau quá, đau đầu sắp nổ tung.
"Chính là ngươi!"
Hình ảnh vừa chuyển, ngọn lửa trước mắt bỗng nhiên biến mất.
Vài đứa trẻ cẩm y hoa phục đứng trên hành lang thật dài của cung điện, dưới bức tường ngói xanh vây quanh hắn đứng thành một vòng tròn.
Hắn nhìn tay mình cũng to bằng bàn tay của một đứa trẻ.
"Chính là ngươi!" Trong đó có một đứa trẻ giọng nói sắc bén: "Ngươi là tiểu súc sinh có mẹ đẻ không có mẹ nuôi! ”
"Chính là ngươi hại chết mẹ ngươi! Chính là ngươi! Ngươi là tiểu tạp chủng không biết là người hay là yêu quái! ”
"Không phải." Thích Trác Ngọc thẳng lưng, hô hấp dồn dập.
Hắn nóng lòng giải thích, vội vàng ngẩng đầu, không ngờ một đứa trẻ trong số đó nhặt hòn đá nhọn ném mạnh vào người hắn.
Một giây sau, Thích Trác Ngọc liền cảm giác trước mắt đỏ lên, một màu máu đỏ tươi.
Đau đớn trong nháy mắt đánh thức lý trí của hắn, tất cả âm thanh xung quanh và tường thành cung điện bắt đầu biến mất, trở lại hình dáng của đông sương phòng.
Vừa rồi phát ra "Ầm" một tiếng, chính là cái bình lớn nhất trong phòng, cao gần bằng vai của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn vô tình đụng vỡ bình hoa trong ảo giác do tình độc gây ra, giờ hắn đang ngồi trong một bãi mảnh vụn.
Thích Trác Ngọc khom một chân, tay phải cầm một mảnh sứ sắc bén.
Hắn như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu không lên tiếng, chỉ im lặng.
Một giây sau, hắn dùng sức bóp vỡ mảnh sứ.
Máu đỏ tươi từ kẽ ngón tay trong nháy mắt lan tràn thành từng sợi tơ máu, tạo thành một vũng máu trên mặt đất.
Cáu kỉnh muốn giết người.
Khi hắn muốn giết người, hắn sẽ tìm một chỗ đi giết.
Ngay khi hắn đứng lên chuẩn bị thực hiện ý nghĩ này của mình, trong không khí bỗng nhiên có hương đào thoang thoảng.
Xen lẫn trong mùi máu tanh, hiển nhiên không quá rõ ràng.
Nhưng trong giây lát này hắn vẫn bắt được phương hướng nó bay tới.
Cửa sổ đông sương phòng mở ra, đối diện với cây ngô đồng mà Phượng Tuyên nghỉ ngơi.
Dưới tàng cây bày một cái ghế nằm, vị đạo lữ tiện chiếm hời kia đang ngủ say.
Thích Trác Ngọc chớp mắt bình tĩnh lại, bỗng nhiên không muốn giết người nữa.
Hắn đẩy cửa phòng ra, đi thẳng về phía Phượng Tuyên.
-
Phượng Tuyên lại một lần nữa tỉnh lại, là do bị Thích Trác Ngọc đánh thức.
Y ngủ mơ mơ màng màng, không biết Thích Trác Ngọc thoát ra như thế nào.
Mở mắt ra còn chưa thấy rõ mặt hắn, y đã cau mày trước mùi máu tanh nồng nặc.
Nhìn kỹ, không biết làm sao mà đại ma đầu quần áo lộn xộn, trên cánh tay toàn là máu.
Giờ phút này vẫn đang nhỏ giọt từng chút một dọc theo các khớp ngón tay.
Phượng Tuyên sợ ngây người.
Thích Trác Ngọc xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hắn nổi giận ở đông sương phòng đập phá lung tung hay sao?
Vỡ là