Thích Trác Ngọc ăn kẹo, Phượng Tuyên coi như chiến tranh lạnh mấy ngày nay kết thúc.
Trong viện cũng không có chuyện gì mình có thể làm, suy nghĩ một chút y cảm thấy lấy tu vi hiện tại của bản thân, chỉ cần không chạy ra gây thêm phiền hà thì cũng coi như hỗ trợ rồi.
Nghĩ thông rồi thì cơn buồn ngủ ập tới.
Hạ phàm hơn một tháng, Phượng Tuyên mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, hiếm khi trải qua nhiều chuyện như vậy trong một ngày.
Ngẫm lại hôm nay vừa ngồi thuyền vừa đánh quái —— tuy rằng mình chỉ là ngồi trong lòng Thích Trác Ngọc nhìn người ta đánh quái.
Nhưng ngồi cũng rất mệt đó được không, cánh tay đại ma đầu không thoải mái, cứng quá ngồi đau cả mông.
Cảm thấy buồn ngủ, Phượng Tuyên vặn eo bẻ cổ trở về phòng ngủ.
Không ngờ Thích Trác Ngọc thấy thế cũng theo y lên lầu.
Ôi, y còn tưởng rằng Thích Trác Ngọc muốn ở một mình dưới trăng tiếp tục giả bộ cool ngầu cao lãnh.
Trở lại phòng, Phượng Tuyên lại một lần nữa cởi giày trèo lên giường, lăn hai vòng sau đó phát ra tiếng than thở hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc của y còn chưa kéo dài được hai giây đã bị Thích Trác Ngọc lôi dậy.
Phượng Tuyên hoảng sợ, cho rằng hắn lại sắp phát điên.
Vừa nói ăn kẹo làm lành rồi đấy, người này nói sao mà không giữ lời như thế chứ?
Kết quả Thích Trác Ngọc chỉ kéo y lên nhìn chằm chằm, cái kiểu không hiểu dáng vẻ của y.
Lại hỏi câu hỏi cũ: " Sao ngươi còn ngủ được?"
Phượng Tuyên: "..."
Sao hắn lại cố chấp với câu hỏi này vậy? Mệt thì ngủ chứ sao.
Y chỉ là một con gà non chưa tới trúc cơ kỳ, mệt mỏi không phải chuyện rất bình thường hả?
Phượng Tuyên biết hắn không có ý này.
Y nhìn xung quanh căn phòng rồi nhìn thấy lỗ lớn bị phá vỡ ở giữa.
Cửa lỗ vẫn có thể nhìn thấy dòng người ra vào trong sảnh dưới lầu, lúc này mới chợt nhận ra.
Ồn ào thực sự rất dễ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
Phượng Tuyên nhìn hắn: "Sư huynh.
Nếu huynh cảm thấy cái lỗ đó quá lớn thì dùng bàn che nó lại đi."
Nói xong, giữa hai người lâm vào im lặng.
Phượng Tuyên nhạy bén nhận ra, khả năng y lại đáp sai câu trả lời rồi.
Thích Trác Ngọc tâm tư khó đoán, sao mà y đoán được hắn có ý gì.
Ngồi mệt mỏi quá, nếu như thật sự muốn ép hỏi, có thể để bổn thượng thần nằm trên giường trả lời hay không.
Bỗng nhiên Thích Trác Ngọc buông cánh tay y ra.
Ngày nào cũng ăn nhiều như thế mà không biết thịt chạy đi đâu.
Nắm chặt sợ nát, bẻ một cái là đứt.
Hắn nhìn Phượng Tuyên vẻ mặt biến ảo khó lường, "Ta đã giết rất nhiều người, ngươi không sợ ta sao.
”
Phượng Tuyên yên lặng nằm phịch xuống giường, cảm thấy trả lời như này thuận tiện hơn nhiều.
Y ngoan ngoãn: "Chúng đâu phải là con người, chúng là quái vật.
Sư huynh chính đạo trợ giúp nhân gian là đúng rồi, huynh biết diệt yêu trừ ma."
Mà thiết kế nhân vật của đại ma đầu đã sụp đổ trước mặt y từ lâu.
Giờ mới nhớ tới hỏi y có sợ không.jpg
Nghĩ lại, có lẽ Thích Trác Ngọc sợ mình nói lung tung khắp nơi.
Dù sao ở trước mặt người khác hắn vẫn là quân tử đoan trang, ôn nhuận như ngọc.
Huống chi đồng hành một đường còn có người trong lòng Tô Khanh Nhan của hắn.
Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, hiểu ý người ta nói: "Sư huynh huynh yên tâm.
Ta sẽ giữ bí mật này cho huynh.
”
Giữ bí mật nhà ngươi là một tên bị bệnh tâm thần.
Y an ủi: "Không sao đâu, dù chỉ một phút ổn định tinh thần cũng tuyệt lắm rồi sư huynh ạ."
Thích Trác Ngọc không nói gì, dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ tâm thần nhìn Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên không quan tâm, dù sao hai người bọn họ đều cảm thấy đối phương là kẻ tâm thần.
Hỏi xong những thứ này, Thích Trác Ngọc rời khỏi giường của y.
Đi đến giữa phòng, tính tình còn rất kém đạp cái bàn một phát, vừa lúc chặn lại cái lỗ kia, tiếng ồn dưới lầu nhỏ đi rất nhiều, Phượng Tuyên lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Thích Trác Ngọc trở lại trên giường quý phi mà hắn đã ngồi lúc đầu, nhắm mắt điều tức.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ đã sớm không cần ngủ, chỉ là trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cùng với Phượng Tuyên, thỉnh thoảng sẽ ngủ một giấc.
Hắn ngủ còn Phượng Tuyên thì không.
Bị Thích Trác Ngọc giày vò lăn qua lăn lại, cơn buồn ngủ cũng giảm hơn phân nửa.
Ánh mắt lên án thần đạo của Phượng Tuyên rơi vào trên người kẻ khởi xướng, nhưng lại bất ngờ rơi vào cánh tay hắn.
Miệng vết thương bị móng tay nữ quái vật vô diện rạch ra còn đang chảy máu, y sửng sốt một lúc, không phải Tô Khanh Nhan đã chữa thương cho hắn sao?
So với việc tiếp nhận chuyện tu vi của Tô Khanh Nhan còn chưa đủ.
Phượng Tuyên càng tin Thích Trác Ngọc chính là một tên biế.n thái tự ngược.
Hắn chỉ thích làm bản thân tả tơi thôi đúng không?
Nằm trên giường trong chốc lát, Phượng Tuyên nhớ Thích Trác Ngọc rất tốt.
Vứt bỏ chuyện hắn là đại ma đầu gây họa nhân gian, gần đây lại mua quần áo cho mình, lúc nãy còn ôm mình đánh quái.
Tuy rằng đời sau hắn đối với người khác cực kỳ tệ, nhưng trước mắt vẫn đối xử rất tốt với mình.
Phượng Tuyên cảm thấy lương tâm bất an, suy nghĩ một hồi vẫn là ngồi dậy.
Y lục lọi rất lâu trong tiểu hà bao của mình, tìm được mấy cái miếng cao dán to bằng bàn tay.
Đây là một loại cao dán cầm máu rất phổ biến ở tu chân giới, tinh xảo nhỏ gọn, dễ mang theo.
Phượng Tuyên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thích Trác Ngọc, nhìn một vết thương dài trên cánh tay hắn, cảm thấy một miếng cao dán có lẽ không đủ.
Y do dự một hồi, vẫn dán hết cao dán trong túi của mình lên.
Làm xong tất cả, Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa lặng lẽ lăn trở lại giường mình ngủ.
Lần này, Phượng Tuyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, Thích Trác Ngọc lặng yên mở mắt ra.
Lông mày trên khuôn mặt tuấn mỹ cau lại, người này sẽ không thật sự cho rằng mình ngủ rồi chứ?
Nhìn từng miếng cao dán có hình mèo con chó con trên cánh tay phải, dán còn nổi cục, vừa xem đã biết là loại người không biết cách chăm người khác.
Hắn bực bội xé một miếng ra muốn vứt đi, Thích Trác Ngọc có huyết mạch đặc thù, miệng vết thương sẽ tự động khỏi hẳn, căn bản không cần cầm máu.
Mà hắn cũng đã quen với quá trình phục hồi gần như tự ngược này.
Sau khi xé ra lại thay đổi chủ ý, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn để cho chúng lưu lại trên cánh tay của mình.
Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm Phượng Tuyên đang ngủ say, nghĩ về hương vị của viên kẹo đó.
Ngọt quá nhưng lâu lâu ăn một lần cũng không sao.
-
Sáng sớm hôm sau, mọi người nghỉ ngơi một đêm chỉnh trang chờ xuất phát.
Những lưu dân bị nhốt ở đại bản doanh yêu quái vô diện tạm thời không có chỗ an trí, dựa theo ý của Tô Khanh Nhan, để cho lưu dân lên phi thuyền, chờ đến Trường An rồi tính sau.
Đại bộ phận tu sĩ đã tích cốc, không cần ăn gì cả.
Nhưng lưu dân thì cần, trên phi thuyền không thể có lửa, bữa sáng cũng làm đơn giản, mỗi người một cái bánh bao chay, cộng thêm một chén cháo đặc.
Cho dù chỉ là một bữa ăn đơn giản nhưng lưu dân vẫn ăn như hổ đói.
Người ăn nhanh đã ăn xong bèn cảm kích rơi nước mắt quỳ gối trước mặt Tô Khanh Nhan dập đầu: "Cảm ơn thần tiên lão gia! Cảm ơn thần tiên lão gia! ”
Dập đầu là một ông lão, Tô Khanh Nhan không dám nhận đại lễ này, vội vàng đỡ người dậy: "Lão gia tử mau