Phượng Tuyên hạ phàm đã lâu nhưng chưa từng mệt mỏi tới vậy.
Trước kia đi bộ leo núi hoặc ngồi phi thuyền thì chỉ có mệt mỏi về mặt thể chất.
Lần này tất cả linh lực trong cơ thể đồng thời hao hết, cảm giác cả người như bị khoét rỗng, tinh thần mệt mỏi.
Cho nên y không kiên trì nói chuyện đó phiếm với Thích Trác Ngọc nữa, bất tri bất giác nằm sấp ngủ trên tháp thượng.
Trưa hôm sau thức dậy đã thấy mình ngủ trên giường.
Y ngủ say sưa, ngồi trên giường mất một thời gian dài mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Chạm vào lan can giường, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi.
Ồ? Tối qua mình ngủ trên giường hả?
Mãi cho đến khi mùi thức ăn từ ngoài cửa bay vào, Phượng Tuyên mới buông tha suy nghĩ chuyện tối hôm qua.
Bụng không chịu thua kém kêu lên một tiếng òng ọc .
Tuy rằng Thích Trác Ngọc nhổ mầm giúp đỡ mình đến Kim Đan kỳ, nhưng thói quen một ngày ăn ba bữa của phàm nhân còn chưa bỏ được.
Phượng Tuyên mất nửa canh giờ rời giường.
Chọn một bộ áo gấm thêu vân mây, khổng tước thêu chỉ vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt bằng lông thỏ ấm áp, bên ngoài là một chiếc áo khoác nữa ngắn có hai viên ngọc bội giao châu, chiếc áo ngắn trở nên thú vị.
Đêm qua thành Trường An có tuyết rơi, bên ngoài cửa sổ đã tích tụ một lớp tuyết mỏng.
Y sợ lạnh nên mặc đủ thứ, từ áo trong đến áo khoác ngắn, vừa dày vừa mềm mại như cục bông mùa đông.
Tóc mới búi một nửa, làm một cái nắm tròn tròn sau đầu.
Chọn trong túi nhỏ nửa ngày, đeo cây trâm Thích Trác Ngọc tặng y lần trước.
Trước khi đẩy cửa phòng ra, Phượng Tuyên còn hơi sợ nhìn thấy thi thể hỗn độn trong sân.
Dù sao tối hôm qua đại ma đầu không chớp mắt giết tận mấy trăm tên quỷ đó! Nghe nói quỷ tu luyện tới một mức độ đáng gờm đều sẽ có thực thể.
Kết quả đẩy cửa ra, trong sân sạch sẽ.
Không chỉ như thế, tro cốt tối hôm qua bị Thích Trác Ngọc hoá thành tro tàn cũng không có thấy ở trên mặt đất.
Hình như là bị người ta thanh lý hết rồi.
Phượng Tuyên đi về phía trước hai bước, thấy bóng lưng một người đàn ông trong viện.
Y vừa định lên tiếng "Sư huynh chào buổi trưa", để bồi dưỡng một chút tình cảm đạo lữ plastic sau khi kết hôn tràn ngập nguy cơ của hai người.
Kết quả người đó bỗng nhiên xoay người, lộ ra một khuôn mặt không có ngũ quan.
Phượng Tuyên: "..."
Hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa hù chết người ta trở về Cửu Trọng Thiên luôn rồi.
Thân hình và khí chất của người đàn ông vô diện này đều rất giống Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên không có cảm nhận được sát ý trên người nó.
Chờ nó bưng mâm cơm đến gần, Phượng Tuyên mới để ý nó hình như là một người giấy, bởi vì nó bay tới.
Người giấy không mặt bày bốn món một món canh trong mâm cơm lên bàn đá theo thứ tự: đậu phụ bồng lai tiên tử, chim sẻ vàng ươm, gà đồi nướng, thịt cua xào măng vụn.
Đều là món ăn nổi tiếng gần đây ở Trường An, Phượng Tuyên trộm liếc nhìn người giấy không mặt một cái, sau khi ngồi xuống cầm đũa ăn một miếng.
Nó hình như như không có ý muốn ngăn cản, y thở phào nhẹ nhõm bắt đầu yên tâm thưởng thức bữa trưa của mình.
Y cảm thấy người này có thể người giấy do Thích Trác Ngọc làm rồi đưa đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của y.
Nhưng làm người giấy làm giống y chang hắn làm chi? Đại ma đầu thích tự ngược hay sao? Ví dụ như là nô lệ trong nhà, sở thích là đặc biệt thích hầu hạ người khác?
Phượng Tuyên vừa dùng bữa vừa miên man suy nghĩ, cơm nước xong xuôi.
Cho đến sau khi người giấy không mặt thu đĩa cơm, y cũng không thấy Thích Trác Ngọc.
Lúc nó rời đi Phượng Tuyên hỏi một câu: "Ngươi có biết Thích Trác Ngọc đi đâu không?"
Người giấy không mặt giống như không nghe thấy, tiếp tục bưng mâm thức ăn bay xa, bay đến bên cạnh ao bắt đầu rửa bát.
Chờ đã, nó được làm bằng giấy, rửa bát sẽ không bị ướt à?!
Suy nghĩ bị gián đoạn, Phượng Tuyên quên luôn mình muốn tiếp tục hỏi cái gì.
Thích Trác Ngọc không có ở đây, cuộc sống của y càng thêm tự tại.
Cơm nước xong xuôi bèn lấy ra "Một Tờ Khế Ước: Bá Đạo Trung Khuyển Ma Tôn của ta" lần trước chưa đọc xong tiếp tục đọc.
Mãi cho đến buổi tối, Thích Trác Ngọc vẫn chưa trở về.
Phượng Tuyên rốt cục cũng nhớ tới một chuyện chính sự.
Y nhớ rõ trong sổ mệnh của nguyên chủ " Bởi vì Thích Trác Ngọc cố chấp tranh chấp với công chúa điêu ngoa, bị công chúa vu oan hãm hại, làm cho mất mặt."
Trong sổ mệnh viết, Thích Trác Ngọc và đoàn người Tô Khanh Nhan vì truy tìm yêu thú phá hư kỳ thi của Phiếu Miểu tiên phủ nên nhận khẩu dụ của Hoàng đế đến Trường An.
Kết quả lần đầu tiên gặp mặt hoàng đế, Thích Trác Ngọc đã bị công chúa để ý.
Từ đó về sau mở ra vở kịch nữ truy nam trốn, nàng đuổi theo, hắn bay toán loạn.
Bởi vì lúc trước khi gặp Hoàng đế, Phượng Tuyên không để ý tới công chúa ở chỗ nào nên quên mất chuyện này.
Vừa rồi bỗng nhiên lại nhớ tới, công chúa đang truy đuổi Thích Trác Ngọc đồng thời cũng phát hiện Thích Trác Ngọc còn có một "thê tử rác rưởi".
Trong sổ mệnh còn duy trì thiết lập Thích Trác Ngọc gió trong trăng sáng, ở trước mặt người ngoài đương nhiên là trăm ngàn dịu dàng đối với "Tiểu Thất".
Chỉ là hắn càng che chở "Tiểu Thất", lòng đố kỵ của công chúa lại càng mạnh.
Thẳng đến Thích Trác Ngọc và Tô Khanh Nhan cùng nhau tiến vào mộng cảnh do yểm thú chế tạo, công chúa rốt cục cũng ra tay với "Tiểu Thất" lạc đàn, rồi bất ngờ cùng nhau rơi vào mộng cảnh.
Mà cũng là do Tiểu Thất rơi vào trong mộng cảnh cùng Thích Trác Ngọc mới vô tình nhìn thấy được tình cảm đại nghịch bất đạo của Thích Trác Ngọc đối với sư tôn.
Hành tâm hành thân, hành thân hành tâm, Phượng Tuyên nhìn thấy không còn lời nào để nói.
Quan hệ cẩu huyết, cốt truyện thăng trầm này còn đặc sắc hơn cả thoại bản y đã đọc.
Càng quá đáng chính là nguyên chủ phát hiện tình cảm của Thích Trác Ngọc đối với Tô Khanh Nhan có gì đó không đúng, nhưng vẫn lừa gạt chính mình, sống với Thích Trác Ngọc qua ngày!
Phượng Tuyên trầm mặc vài giây, gãi gãi đầu mình, luôn cảm thấy trên đầu có chút xanh.
(Ý chỉ mọc sừng)
Gặp phải chuyện này rồi Phượng Tuyên không còn tâm tư đọc sách nữa.
Ngắm nhìn thời gian trong sổ mệnh, khoảng cách y bị công chúa bắt đi cùng nhau rơi vào mộng cảnh ước chừng còn có một khắc đồng hồ.
Người giấy không mặt phát hiện Phượng Tuyên vẫn ngồi không nhúc đũa, khuôn mặt không có ngũ quan nhìn qua.
Vẻ mặt sững sờ bị Phượng Tuyên nhìn ra bảy tám phần giống vẻ mặt người chết của Thích Trác Ngọc.
Hết lần này tới lần khác người giấy không mặt còn rất không hiểu bầu không khí, cứng rắn đặt đũa ở trước mặt Phượng Tuyên, ý là: "Ăn".
Được rồi.
Càng chọc người ta giận hơn đây!
Phượng Tuyên buông đũa xuống, đang giận ăn cái gì mà ăn.
Ăn no xong chờ công chúa tới đánh à?
Ngay khi bầu không khí trong sân đang chìm vào bế tắc, trên tường bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
"Rầm rầm" ba bốn người mặc y phục dạ hành nhảy vào, bên hông còn đeo lệnh bài của Hoàng cung Ti Thiên Đài.
Ti Thiên Đài là phủ nha chuyên xử lý yêu ma quỷ quái của hoàng gia, bên trong nuôi một nhóm người tu chân ăn lương thực hoàng gia.
Có thể điều động Ti Thiên Đài cũng chỉ có hoàng tử và công chúa, Phượng Tuyên xác nhận, nhất định là công chúa đến bắt người.
Nhưng trước đây y chưa từng gặp công chúa kia mà?
Sao lại đột nhiên đến bắt y? Có vẻ lạ, y không chắc lắm nên chỉ đứng đó quan sát.
Phượng Tuyên chưa kịp quan sát hiểu rõ, lời nói kiêu ngạo tàn nhẫn của tu sĩ hoàng gia đã đến trước: "Các ngươi ai là đạo lữ phế vật của Thích Trác Ngọc! Lập tức ngoan ngoãn đi theo chúng ta! Nếu không thì gi.ết ch.ết không luận tội!"
Hơn nữa còn vừa nói vừa trèo tường đáp xuống đất.
Chỉ tiếc còn chưa giả ngầu xong, vừa đáp xuống đất đầu đã nổ tung.
Chuẩn xác mà nói, chỉ có thân thể bọn họ đáp xuống đất, còn đầu thì nổ tung thành sương máu giữa không trung.
À?! Cách giết người đơn giản và thô bạo này.
Phượng Tuyên khựng lại, quay đầu nhìn nam nhân vô diện, trong tay người kia còn có linh lực chưa thu hồi.
Y: "..."
Ok.
Người giấy không mặt tuyệt đối là phân thần của đại ma đầu!
Nhóm tu sĩ hoàng gia đầu tiên không có vác được Phượng Tuyên về.
Về sau còn lục tục mấy đợt nữa, mỗi một lần Phượng Tuyên còn chưa kịp lên tiếng, đã bị người giấy không mặt