Vừa dứt lời, Phượng Tuyên rõ ràng cảm giác trong đại điện Tê Phượng cung, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở.
Không biết qua bao lâu, Thích Trác Ngọc dường như dùng biểu tình cổ quái kia nhìn đủ rồi, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy, ta đang làm người tốt việc tốt sao? ”
Mặc dù nghe có vẻ khó tin, đường đường là ma tôn biển Hỗn Độn đại khai sát giới ở Ma Vực, lại đi làm người tốt việc tốt ở thần giới.
Nói ra cười rụng răng.
Phượng Tuyên lại trở nên có chút chần chờ, không quá tin tưởng suy đoán của mình: "...!Vậy ngươi tặng ta nhiều thứ như thế để làm gì?"
À, có phải là loại đó không?
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Phượng Tuyên bắt đầu không khắc chế được năng lực tưởng tượng của mình.
Chẳng lẽ đại ma đầu là muốn dùng vàng bạc tài bảo để ăn mòn vị trí thần nhị đại *ở Bạch Ngọc Kinh của y, sau đó chờ tương lai chờ mình ngồi lên ngôi vị Đế Quân, đại ma đầu có thể dùng thủ đoạn khống chế chính mình, đạt được mục đích thống nhất Bạch Ngọc Kinh và biển Hỗn Độn!
(Thần Nhị Đại: Thần kế thừa đời thứ 2)
Có thể lắm.
Nguyên nhân Bạch Ngọc Kinh không có chiến tranh như Tư Mệnh nói là bởi vì Thích Trác Ngọc còn có thể dùng mưu trí hay sao?
Phượng Tuyên còn tưởng rằng đại ma đầu là loại nhân vật phản diện không phục là làm, có thể động thủ thì tuyệt đối không động não.
Suy nghĩ quá nhập thần, y không để ý Thích Trác Ngọc sầu đến nhéo nhéo mi tâm.
Sau đó Phượng Tuyên liền cảm thấy trán mình bị búng một cái: "Suy nghĩ thêm một câu nữa, bản tôn sẽ nhéo mặt ngươi xưng lên."
Phượng Tuyên vội vàng che trán mình lại, sau khi suy nghĩ một hồi lại vội vàng che mặt mình lại.
Thích Trác Ngọc cũng không véo mặt y thật, chỉ nặng nề ngồi ở một bên.
"Bản tôn đã nói, chỉ cần là thứ ngươi muốn, bất kể là cái gì, ta đều có thể tìm tới cho ngươi."
"Hả?" Phượng Tuyên nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi nói từ khi nào vậy? ”
Thích Trác Ngọc liếc mắt nhìn y một cái, lớn tiếng nói: "Ngay bây giờ.
”
Phượng Tuyên: "...!”
Dáng vẻ Thích Trác Ngọc giống như một đại ma đầu mê hoặc thần nhị đại tại chỗ, từ từ mở miệng: "Bất kể là thiên tài địa bảo, thần binh pháp khí, quyền lực vô hạn, chỉ cần ngươi muốn, bản tôn đều sẽ cho ngươi.
Cho dù ngươi muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho ngươi."
Hả? Đột ngột như vậy sao?
Một phát tiến vào văn học mắt đỏ nhéo eo* đúng không?
(Văn học mắt đỏ nhéo eo: đề cập về các nhân vật nam chính có EQ thấp, Nam chính véo eo nữ chính đỏ mắt, trìu mến nói: " đừng đi, anh sẽ bên em cả đời.)
Cũng may Thích Trác Ngọc không có ý định đè y lên tường.
Nhưng đang yên đang lành y muốn mạng của hắn làm gì, có ăn được đâu.
Phượng Tuyên nhỏ giọng nói: "Vậy thì không đâu, ta cảm thấy mọi người còn sống quan trọng hơn, có thể tụ tập đánh bài hoặc làm gì đó."
Chỉ là Thích Trác Ngọc rất giống một kẻ mê hoặc người khác sa đoạ, nhưng giọng điệu của hắn lại hoàn toàn không phải như vậy, lúc nói chuyện nhìn thẳng vào mắt y, giống như là chỉ cần Phượng Tuyên mở miệng đòi mạng hắn, hắn thật sự có thể cho y.
Hơn nữa, Phượng Tuyên cảm thấy đây chắc chắn là lần đầu tiên mình nghe mấy lời này nhưng lại quen thuộc lạ thường, như thể đã từng nghe qua từ rất nhiều năm trước.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười rất bệnh, cầm cổ tay y đặt lên trái tim yếu ớt nhất của hắn.
Chỉ cần Phượng Tuyên nhẹ nhàng dùng sức một chút, có lẽ ma đầu không ai có thể thắng nổi này sẽ tan thành mây khói.
Giọng Thích Trác Ngọc khàn khàn: "Điện hạ, người có muốn không? ”
Phượng Tuyên: Đừng đột nhiên tua nhanh đến một số tình tiết mà ta không thể hiểu được không.
Một lúc lâu sau, Phượng Tuyên tinh tế nói: "Cũng không được.
”
Y trông Thích Trác Ngọc như vậy, hơn phân nửa là bệnh thần kinh lại tái phát.
Đã sớm khuyên hắn đừng có thi đua điên cuồng nữa mà, xem đi, học hành tới hỏng cả đầu óc luôn rồi.
Phượng Tuyên muốn rút tay mình về, hơi dùng chút lực nhỏ nhưng lại chẳng hề động đậy được.
Được rồi, Đại ma đầu muốn phát điên, thần tiên tới cũng không có ngăn được.
Trái tim nóng bỏng nhảy lên truyền đến lòng bàn tay.
Phượng Tuyên bị giữ chặt không hiểu sao cũng cảm thấy, nhịp tim của mình như đang cộng hưởng với hắn.
Thấy hắn không chịu buông tay.
Phượng Tuyên dừng một lát, chậm rãi lên tiếng: "Là như này, ta cảm thấy ta ở Tê Phượng cung chả thiếu gì cả, thứ duy nhất ta muốn.
”
Chim nhỏ đến bây giờ vẫn cảm thấy còn có thể cứu vớt thiết lập yêu phi của mình một chút, chân thành: "Chính là muốn ngươi nhanh chóng trở về biển Hỗn Độn.
”
Đại điện Tê Phượng cung bỗng nhiên lại an tĩnh lại.
Cùng một câu hỏi, dự kiến sẽ là câu trả lời tương tự.
Trăm năm trước Phượng Tuyên từng là phàm nhân, hắn hứa với y hoàng kim châu báu, danh lợi địa vị nhưng y chẳng muốn gì cả.
Khi đó, có lẽ còn có thể nói bởi vì Phượng Tuyên vốn là thượng thần, đương nhiên y muốn gì thì có dễ như trở bàn tay.
Trăm năm sau, hắn lại hỏi y muốn gì lần nữa, y vẫn không muốn gì cả.
Nhưng lúc này đây, y không còn hồn phách, không có Nguyên Thần, có lẽ tương lai sẽ không có cái gì cả.
Chỉ có một tấm lòng son trong sáng thuần khiết kia, tùy ý cho năm tháng mài giũa, cũng không hề thay đổi.
Trăm năm trôi qua vạn vật trong tam giới đã biến mất, chỉ có thiếu niên trước mắt vẫn giống như dáng vẻ trong trí nhớ.
Thích Trác Ngọc im lặng một lát rồi lại điên cuồng cười rộ lên, cứ như là câu trả lời này của y rất buồn cười, đầu Phượng Tuyên đầy dấu chấm hỏi.
Y có nói gì chọc hắn buồn cười sao?! Có đôi khi y thật sự không hiểu được điểm cười kỳ lạ của đại ma đầu này.
Thích Trác Ngọc cười đến bả vai đều phát run, cười đủ rồi thì bỗng nhiên ôm lấy Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên:...!Ngươi như này là tính thêm giá khác á nha.
Nể tình hắn phát điên, Phượng Tuyên cũng không tiện lý luận với một tên bệnh thần kinh.
Thích Trác Ngọc giống như là hít mèo, chôn vùi ở cổ y rất lâu, mới âm trầm lên tiếng: "Mặc kệ ngươi có muốn hay không.
Mệnh của bản tôn, đều chỉ có thể là của một mình ngươi.
”
Phượng Tuyên:...
Chim rất mệt mỏi.
Có ai muốn nghe tiếng lòng của chim không?
Y lấy cái mạng của hắn đi làm gì?!
-
Nói tóm lại, dưới tình huống Phượng Tuyên nửa ngầm đồng ý, nửa mặc kệ, Thích Trác Ngọc vẫn thành công lắc lư ở Tê Phượng cung mỗi ngày.
Đương nhiên, quan trọng nhất là thần giới gần đây nghênh đón một chuyện tương đối trọng yếu khiến Phượng Tuyên phân tán lực chú ý.
Hôm nay là ngày mở bí cảnh Thái Sơ, bí cảnh đúng như tên gọi, mở ra cho người ta vào bí cảnh tìm kiếm cơ duyên và bảo vật.
Loại bí cảnh này, bất kể là thế gian hay là thần giới đều có.
Chẳng qua bí cảnh thế gian bình thường hơn một chút, cơ duyên và bảo vật trong đó là trân bảo tuyệt thế đối với phàm nhân, nhưng trong mắt tiên giới và thần giới thì không đáng nhắc tới.
Bí cảnh Thái Sơ lại là bí cảnh khiến người ta khao khát nhất tam giới.
Bởi vì nó là một huyễn giới tự nhiên tồn tại khi thái sơ chi hải còn chưa bị phụ thần tách ra.
Về sau bị Ứng Chúc thu làm của mình, để cho nó hình thành một bảo địa cung tiên, thần nhị giới có thể tới tôi luyện tâm cảnh.
Ngay từ đầu, bí cảnh Thái Sơ cũng chỉ là một khối bảo địa mà cổ thần muốn tôi luyện tâm tính con mình, ném vào đi rèn luyện tu vi.
Về sau không biết tại sao, càng ngày càng nhiều thần tộc thượng cổ noi theo, thần nhị đại bị ném vào càng ngày càng nhiều, dần dần về sau liền biến thành đại hội thi đấu của thần nhị đại đời mới ba ngàn năm một lần.
Sinh mệnh của thần tuy rằng dài dằng dặc, nhưng chiến tranh giữa các thần tộc từ xưa đến nay rất nhiều, thẳng đến khi Ứng Chúc vẫn lạc mới được hòa bình vài năm.
Những hậu duệ thần tộc trước kia từng lên chiến trường đối đầu với nhau đương nhiên sẽ căm hận lẫn nhau, vì thế đại hội bí cảnh Thái Sơ, dần dần biến thành cuộc đọ sức âm thầm giữa các thần tộc.
Không ít thần nhị đại cũng không phải chạy theo cơ duyên trong bí cảnh.
Cơ hồ đều là hướng về phía ở trong bí cảnh triển khai thân thủ, lập lên tên tuổi của bản thân.
Mà đại hội chiêng trống vang trời vô cùng sôi nổi, nóng hừng hực này đều chẳng có liên quan gì tới một con heo lười như Phượng Tuyên.
Tựa như có thần tộc rất thích thi đua, nhưng cũng có thần tộc rất thích nằm.
Ví dụ như con phượng hoàng nhỏ quý giá, lớn lên như châu như báu ở Bạch Ngọc Kinh này, chính là từ nhỏ chỉ có nằm mà lớn lên.
Phượng Tuyên chưa từng tham gia bí cảnh Thái Sơ này.
Trước kia lúc tu vi còn tốt thì y lười bắt nạt người khác.
Hiện tại một khi trở lại, nguyên thần thì vỡ vụn thành như này, y lại càng lười đi.
Nếu như không phải cha đế quân cứng nhắc yêu cầu, ngay cả ngày đầu tiên tuyên thệ xuất quân y cũng không muốn đi.
Kỳ thật các cổ thần ở Bạch Ngọc Kinh cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng những lão thượng cổ thần tộc sống ở các nơi của Tam Giới lại rất thích làm loại chuyện này.
Còn phải kéo Đế Quân và Thái tử điện hạ vào, chỉ là Phượng Tuyên không ngờ đại hội tuyên thệ lại diễn ra ở biên cảnh biển Hỗn Độn.
Cho tới bây giờ y chưa từng tới bí cảnh Thái Sơ, hôm nay mới lần đầu tiên biết, thì ra bí cảnh nằm ở chỗ giao nhau giữa thần giới và ma giới.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, từ thời đại thượng cổ hồng hoang thiên địa chưa khai, chính là một dòng sông Thái Sơ Chi, là Phụ Thần phá vỡ hồng hoang, để cho trời là Bích Lạc Xuyên, đất là biển Hỗn Độn, mới có bí cảnh trong đó.
Phượng Tuyên ngồi ở thần tọa bên cạnh cha đế quân, lúc ngồi lên còn không buồn ngủ.
Vừa nghe được đám lão Thần tộc cổ hủ khoác lác nói một đống cổ thần ngữ y nghe không hiểu, chính là loại ngôn ngữ đặc biệt cực kỳ rất phức tạp phải ngẫm từng chữ một.
Y buồn ngủ theo phản xạ có điều kiện, gen chán học khắc trong xương, không có cách nào có thể thay đổi.
Chỉ là khi y buồn ngủ trên Thần Tọa, những ánh mắt nhìn Phượng Tuyên cũng phải của Thiên Đạo.
Hầu như không có ai nghe cái vị đại tế ti của thần tộc kia nói gì, nguyên nhân khiến các thần nhị đại trẻ tuổi đến tham gia bí cảnh Thái Sơ phấn chấn nhất, chính là Thái tử điện hạ có được xưng là đệ nhất mỹ nhân tam giới!
Tên Phượng Tuyên, phần lớn cổ thần đều chẳng xa lạ gì.
Đế Quân Phượng Lịch năm đó chính là đệ nhất mỹ nhân trong cõi thần giới, Phụ Thần Ứng Chúc cũng là mỹ nam tử vạn năm khó gặp.
Nghe nói vị Thái tử điện hạ này hoàn mỹ kế thừa dung mạo của phụ mẫu, thậm chí còn cao hơn một bậc so với mỹ mạo năm đó của Phượng Lịch, mới được xưng là đệ nhất tam giới.
Bởi vì Phượng Tuyên quá lười nên chưa bao giờ ra khỏi Bạch Ngọc Kinh, bởi vậy bọn họ chỉ nghe về tướng mạo của y trong lời đồn.
Lúc đầu, những người trẻ tuổi của Thần tộc không tin trên thế giới thực sự có vẻ đẹp hấp dẫn như vậy.
Nhưng hôm nay vừa thấy mới biết những gì mình nhìn thấy trên giấy còn chưa đủ, trên thần tọa cao cao tại thượng kia, cho dù Phượng Tuyên buồn ngủ khó chịu nhưng vẫn diễm lệ như mỹ nhân ngủ ngày xuân, làm cho không ít thần tộc trẻ tuổi nhìn đến ngẩn ngơ.
Trong đám đông truyền tới không ít lời thì thào bàn tán:
*Vị này chính là Thái tử Phượng Tuyên?"
"Lúc trước nghe cha nói đã từng nhìn thấy điện hạ từ xa, chỉ cảm thấy trăng sáng khắp người, hiện giờ xem ra càng sáng tỏ hơn!"
"Các ngươi có nghe chưa, nghe nói đế quân hình như muốn tuyển phi cho điện hạ!"
"Thật không?"
" Đương nhiên là thật, không thì sao hôm nay lại nhiều thượng thần tụ tập ở bí cảnh Thái Sơ như vậy, còn nhiều hơn trước kia gấp mấy lần."
" Đây đâu phải tới tham gia bí cảnh, đây là đều chuẩn bị tới ở rể Bạch Ngọc Kinh!"
"A...!Không biết tiểu thần có vinh dự này hay không, có thể được điện hạ ưu ái..."
"Ngươi muốn ăn thịt thiên nga á hả? Ai mà không biết đế quân rất ưu ái cho chiến thần Kinh Ngọc ông ấy nuôi dưới gối từ nhỏ?"
......Phượng Tuyên trên Thần Tọa nghe được, muốn giả bộ ngủ cũng không ngủ nổi nữa.
Đại ca, các ngươi có thể nào đừng thì thầm trước mặt người khác hay không! Tất cả mọi người đều là thượng thần, ai không có thính giác ngàn dặm chứ.
Các ngươi nói như vậy, làm cho bổn thượng thần rất xấu hổ đó!
Tuy Phượng Tuyên nhắm mắt nhưng mi tâm có hơi nhíu lại, y đang nói sao cha đế quân phải kéo y đến xem lễ tuyên thệ bằng mọi giá, trước kia dựa vào bản thân làm nũng tỏ ra đáng thương là có thể không cần phải tới, nhiều nhất cũng là hóa thành nguyên hình biến thành mập mạp cho cha xoa vài cái.
Kết quả hôm nay ngay cả nguyên hình cũng