Nguyên nhân là do có một ngày Thích Trác Ngọc bồi Phượng Tuyên đến Nguyệt cung, bỗng nhiên nói một câu: "Vì sao trên thế gian không có ai truyền tụng câu chuyện tình yêu của bản tôn và Tiểu Thất."
Lời này vừa nói ra, Phượng Tuyên vốn đang đọc sách thoại ngẩng đầu.
Nguyệt Nga ở bên cạnh nơm nớp lo sợ sửa sang lại dây tơ hồng cũng không kịp phản ứng.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên rút ra mấy quyển thoại bản chất đống trước mắt Phượng Tuyên, ném ở trước bàn.
Đó là những câu chuyện tình yêu được ca tụng và độ nổi tiếng tương đối cao.
Bao hàm không giới hạn như người x yêu "Nhà ta có một vị xà tiên đại nhân", người x tiên "Lúc chăn trâu ta nhặt được tiên nữ vợ của ta", người x người biến thành yêu x yêu "Hai con bướm: Thân ái ngươi bay từ từ thôi", thậm chí ngay cả Nguyệt Nga trước mắt cũng có truyền thuyết bay lên mặt trăng ở thế gian.
Nguyệt Nga đối với việc này bày tỏ, nàng thật sự không có bay lên mặt trăng, chỉ là lần trước cùng Kinh Ngọc sư huynh tới Ma Vực tìm Lý Triêu Phong uống rượu, kết quả hai nam nhân thối kia uống đến bất tỉnh nhân sự, vì thế nàng đành phải một mình trở về Bạch Ngọc Kinh trước.
Kết quả không biết như thế nào bị một phàm nhân nhìn thấy, lúc này mới có đoạn truyền thuyết kia.
Phượng Tuyên nhìn thoại bàn nói: "Sư huynh, chắc là do hai chúng ta không thường xuyên hạ phàm đó.
”
Suy nghĩ một chút, cũng là do Phượng Tuyên thật sự là quá lười biếng, thành thân gần năm sáu ngàn năm vẫn duy trì tính cách heo lười của mình.
Có thể ngồi không đứng, có thể nằm không ngồi, có thể không ra khỏi Bạch Ngọc Kinh sẽ không ra khỏi Bạch Ngọc Kinh, con đường đi xa nhất chính là đường tới Ma Vực, có thể nói là chân không ra khỏi nhà.
Chẳng trách lúc trước y lớn đến một ngàn sáu trăm tuổi, cũng chưa từng rời khỏi Bạch Ngọc Kinh.
Thích Trác Ngọc nhíu mày, đứng lên: "Vậy thì hạ phàm thôi."
Phượng Tuyên vội vàng túm lấy tay áo hắn, thiếu chút nữa thì lật ra phía sau bàn: "Chờ một chút, ta cảm thấy không được đâu."
Thích Trác Ngọc rất mất hứng nói: " Sao lại không được?"
Phượng Tuyên do dự một hồi: "Bây giờ không giống ngày xưa." Y âm thầm mở miệng: "Sư huynh, thế gian bây giờ có quy định rõ ràng.
”
Thích Trác Ngọc nhìn y.
Phượng Tuyên ngửa đầu, rất chân thành lên tiếng: "Sau khi kiến quốc không được thành tinh.
” Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, kiên định nói: "Thành Tiên cũng không được.
”
-
Thời gian qua đi, ngày tháng như thoi đưa.
Trong nháy mắt thế gian đã trôi qua năm ngàn năm, biển cả hoá nương dâu, phát triển từng ngày đã vượt qua tưởng tượng của Thần tộc.
Nhóm người nhỏ bé lúc trước do Linh Điểu Thần Nữ tạo ra, theo thời gian phát triển dần dần bộc lộ sức mạnh lấy thân thể phàm nhân sánh vai với thần minh.
Đặc biệt là sau cuộc cách mạng công nghiệp, toàn bộ loài người đã phát triển với tốc độ gần như bay khiến tóc cha đế quân xém thì bạc hết, dù sao ông cũng phải giải quyết mấy thứ nhân loại phát minh như máy bay, tên lửa vân vân này, đến lúc trên trời đụng phải Bạch Ngọc Kinh thì làm sao bây giờ, còn phiền hơn cả nhân tộc tu tiên nữa.
Ngươi dám nghĩ tới chuyện ngủ đến một nửa, phát hiện hậu viện Tê Phượng cung thế mà có thể nhìn thấy hình ảnh phàm nhân ngồi máy bay đi du lịch khắp nơi chụp ảnh điên cuồng không?.jpg
Cho đến nay, internet của nhân loại vẫn còn lưu hành những hình ảnh mờ của máy bay chở khách đầu tiên cất cánh trên bầu trời.
Dường như đó là thiên cung và thế ngoại tiên cảnh lộng lẫy chưa từng thấy bao giờ, cũng may khi đó máy ảnh chưa phát triển lắm, chụp rất mơ hồ, chuyên gia thảo luận bảy tám mươi năm cũng không nghiên cứu ra kết quả gì, cuối cùng thống nhất đóng quan tài kết luận.
Ảo ảnh!
Tuyệt đối là ảo ảnh!
Là nhân tạo, chắc chắn là nhân tạo!
Gặp chuyện không giải quyết được thì đều tại Photoshop hết!
Vì giải quyết phiền toái này, tránh khơi mào chiến tranh tam giới như vạn năm trước.
Một ngàn năm trước, Ứng Chúc vẽ hồng hoang cổ trận, ẩn giấu toàn bộ Bạch Ngọc Kinh ở trong kết giới, khiến sức mạnh nhân tộc cũng không cách nào rình rập được sự tồn tại của thần giới.
Đương nhiên Thích Trác Ngọc dùng cách tương tự ẩn giấu Ma vực ở trong một đại dương mênh mông.
Chẳng qua ma vực ở trên đại dương, mấy năm nay trong lúc vượt biển không ít thuyền gặp phải những cơn bão ly kỳ, không cẩn thận xông vào kết giới ma vực.
Tốc độ thời gian ở ma vực khác với nhân gian, có thể con thuyền chỉ tiến vào một chốc một lát, nhưng là lúc đi ra ngoài thì đã qua mười mấy năm.
Những sự kiện huyền ảo kỳ lạ này mọi người đều có thể tìm thấy trên mạng.
Cho đến nay không có chuyên gia có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.
Từ ba ngàn năm trước, linh khí thế gian bắt đầu dần dần khô kiệt.
Thời Tần Hán còn có thể có phương sĩ lấy bản thân làm lô đỉnh, luyện hóa tinh khí thiên địa giấu trong cơ thể, phương sĩ dân gian cùng tán tu vẫn có thể truy tìm đạo thành tiên.
Đến nam bắc lưỡng tống, linh khí càng lúc càng thưa thớt, nhân tộc không kết đan được, chỉ có thể tu luyện cơ thể, vì thế có đủ loại công phu võ hiệp ra đời.
Cho đến sau thời hiện đại, linh khí của trời đất gần như không có, nhân tộc cũng mở ra thời đại cách mạng công nghiệp, bước vào thời đại khoa học.
Sau tất cả thì có một câu nói rất hay, khoa học là huyền thoại đương đại.
Nói tóm lại, nhân tộc càng phát triển càng nhanh, thì càng ngăn cách với Thần tộc và Ma Vực.
Rất nhiều năm rồi Phượng Tuyên chưa từng thế gian, dù sao Thần tộc cũng có quy định, thượng thần không thể tùy ý hạ phàm, cho dù là muốn hạ phàm cũng không thể can thiệp vào sổ mệnh của phàm nhân cùng với quốc vận ở hạ giới.
Ngày đó Thích Trác Ngọc vừa nói như vậy, Phượng Tuyên cũng không để ở trong lòng.
Dù sao, truyền thuyết như Bạch nương tử, thất tiên nữ, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cơ bản đều là bị phàm nhân khi đó vô tình dò xét được dấu vết thần tộc lưu lại một hai ngàn năm trước, bịa đặt ra câu chuyện tình yêu vừa đẹp vừa thê lương.
Nhưng thật ra không có, Vân Nữ mỗi ngày dệt mây thôi đã bận đến đầu óc choáng váng, căn bản không có thời gian đi làm mấy cái chuyện yêu hận tình thù.
Đừng hỏi, một khi đã hỏi là hỏi tình yêu là gì? Tình yêu có thể ăn được không? Tình yêu có thể giúp ta dệt mây ngày hôm nay không?
Hơn nữa, sau khi kiến quốc cũng không thể thành tinh thành tiên gì đó.
Cẩn thận sau khi hạ giới bị người phát hiện rồi bị bắt đến Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc đi nghiên cứu cũng nên!
Huống chi nếu lưu truyền chuyện tình yêu giữa y và Đại Ma Vương ở thế gian.
Muốn chết, sẽ bị cư dân mạng Internet đương đại phong sát đó!
Đây là loại nhân vật phản diện vô song gì vậy? Tam quan bất chính! Máu tanh tàn bạo! Gây nguy hiểm cho trẻ vị thành niên! Báo cáo báo cáo!
Vì thế mấy ngày nay Phượng Tuyên vẫn ăn uống như thường lệ.
Ngày đó Đại ma đầu từ Nguyệt cung đi ra, như có điều suy nghĩ không biết đi làm chuyện gì.
Mấy ngày nay Phượng Tuyên không nhìn thấy hắn, nhưng y cũng không để ý lắm, dù sao Thích Trác Ngọc không giống với y.
Chính mình đến bây giờ còn đang nằm ngửa làm thái tử điện hạ trên danh nghĩa,chuyện lớn nhỏ của Bạch Ngọc Kinh đều do cha và phụ thần quản lý cùng nhau, không được nữa thì còn có Kinh Ngọc sư huynh.
Nhưng Thích Trác Ngọc tốt xấu gì cũng là ma tôn của Ma vực, đương nhiên không thể nằm yên hưởng lợi giống như y.
Dù sao mấy ngày nữa Thích Trác Ngọc sẽ trở về tìm y.
Mấy ngàn năm qua hắn đều như vậy.
Đúng như dự đoán, một đêm bình thường ở Tê Phượng cung, Phượng Tuyên lại bị lay tỉnh bởi một tần suất không bình thường lắm nhưng quen thuộc.
Y mơ mơ màng màng mở mắt, trước mắt là gối đầu mềm mại.
Cơ hồ mình chôn cả khuôn mặt vào trong, vừa mở miệng phát hiện giọng nói của mình khàn đến đáng sợ.
"Tỉnh rồi?" Thích Trác Ngọc cúi người hôn y.
Phượng Tuyên ý đồ xoay người, sau đó phát hiện eo mình bị Thích Trác Ngọc bóp, căn bản không thể động đậy.
Y cạn lời, "Ngươi không thể đánh thức ta theo cách khác được à?"
Sao sở thích đánh thức người khác của đại ma đầu qua mấy ngàn năm rồi vẫn không thay đổi vậy chứ?!
Hơn nữa, y phát hiện Thích Trác Ngọc hiện tại càng ngày càng quá đáng.
Hắn chỉ vung vạt áo lên, còn y thì bị lột sạch sẽ.
Loại tương phản đối phương quần áo chỉnh tề còn y thì trần như nhộng thực sự thách thức sự xấu hổ của con chim.
Thích Trác Ngọc thuận thế xoay người y, Phượng Tuyên nhất thời nói không nên lời.Một giây sau, y bị Thích Trác Ngọc ôm vào trong ngực, giọng đối phương trầm thấp: "Vậy ngươi tự ngươi tỉnh lại? ”
Ồ.
Lại tới nữa, lại muốn chính y tự động thủ đúng không.
Phượng Tuyên rối rắm một hồi, giọng nhũn ra: " Là do sư huynh đánh thức ta."
Thích Trác Ngọc chôn ở trên vai và cổ cười một tiếng, thanh âm khàn khàn nghe rất dịu dàng, nhưng động tác của hắn lại chẳng dịu dàng chút nào.
Hơn nữa vừa làm là làm tới tận mấy canh giờ.
Mỗi lần đều phải đợi đến khi Phượng Tuyên thật sự không chịu nổi nữa mới chưa thỏa mãn rời khỏi người y.
Thích Trác Ngọc rất thích khâu mặc quần áo cho Phượng Tuyên.
Tiểu tổ tông này lúc này sẽ ngoan ngoãn vô cùng, có lẽ là do không có sức động đậy, mặc kệ hắn nghịch ngợm thế nào, Phượng Tuyên cũng mặc kệ, thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của Thích Trác Ngọc.
Thời gian vuốt ve an ủi rất dài, Phượng Tuyên vừa mệt vừa mỏi, sau khi bản thân sạch sẽ rồi sẽ tìm được vị trí riêng của mình ở trong lồng ngực Thích Trác Ngọc.
Sau khi điều chỉnh góc độ, chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon.
Vừa mới chuẩn bị xong công tác chỗ ngủ, chợt nghe được giọng của Thích Trác Ngọc.
"Ngày mai, ngươi cùng ta hạ phàm."
......
......
Hả?
Phượng Tuyên tỉnh ngủ hẳn, y ngẩng đầu lên: "Sư huynh.
Đang yên đang lành hạ phàm làm gì?" Bây giờ tới thế gian cũng không thể tự do sử dụng tiên pháp, Phượng Tuyên lười như vậy, uống một ly nước ngọt nhỏ cũng phải dùng thuật pháp để cho ly tự động đổ vào miệng y, y không quen được với cuộc sống phàm nhân.
Thích Trác Ngọc nghịch mái tóc dài xõa trước ngực của Phượng Tuyên, không nói gì.
Có lẽ là do Thích Trác Ngọc có rất nhiều tiền án, không biết vì sao trong cái chớp mắt này Phượng Tuyên bỗng nhiên rùng mình một cái.
Không thể nào, đến bây giờ rồi mà đại ma đầu vẫn chưa có buông tha cho giấc mộng thống nhất tam giới kia sao?!
"Nghĩ cái gì vậy."
Sau đó đầu Phượng Tuyên bị búng một cái, "Sư huynh đã nói rồi, sẽ không làm bất cứ điều gì khiến ngươi khó xử."
"Nhưng đúng là ta tới thế gian làm một chút chuyện." Thích Trác Ngọc mở miệng nói.
Bạch Ngọc Kinh một ngày, thế gian một năm.
Thích Trác Ngọc biến mất ba ngày, chẳng khác nào ba năm ở thế gian.
Hắn chạy thế gian để làm gì mà ở lại lâu như vậy?
Thích Trác Ngọc cười mà không nói, bắt đầu làm người đánh đố.
"Chờ ngày mai hạ phàm ngươi sẽ biết."
-
Mặc dù nói Thần tộc có quy định thượng thần không thể dễ dàng hạ phàm.
Nhưng Thích Trác Ngọc là ma tôn.
Mà Phượng Tuyên lại là kẻ nổi loạn ở trên thiên đình.
Thiên quy luật trời? Chuyện này chẳng phải giống như vi phạm nội quy trường học hay sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Tuyên liền theo Thích Trác Ngọc lẻn ra khỏi Tê Phượng cung.
Trên đường đụng phải Kinh Ngọc, đối phương cũng không quá để ý, dù sao Phượng Tuyên và Thích Trác Ngọc đã thành hôn hơn một ngàn năm, thỉnh thoảng tới ma vực với Thích Trác Ngọc cũng là chuyện thường xuyên.
Đương nhiên, bọn họ hiện