Bạch Lạc cả người chật vật bất kham quỳ trên mặt đất, một đôi mắt xinh đẹp đã trở nên phiếm hồng.
Trong mắt y tràn ngập tuyệt vọng và thống khổ, ngay cả ngón tay đều đang run rẩy.
Y không có ghét bỏ nước mì rơi trên mặt đất, mà dùng tay nắm lấy những sợi mì.
Giống như liều mạng muốn nắm lấy đồ vật gì đó.
Nhưng mà những sợi mì này đã vô cùng dơ bẩn rồi, bên trên sớm đã lẫn đầy bùn đất.
Cho dù được y nắm chắc trong lòng bàn tay, cũng đã không thể ăn được nữa rồi!
Bạch lạc ngẩn người nhìn những sợi mì được y nắm trong tay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cả người y đều chìm đắm trong cảm xúc thống khổ cực độ.
Cả cuộc đời này cũng chưa từng được ăn một bát mì trường thọ.
Không dễ dàng gì mới có được một bát, lại bị Xích Viêm dễ dàng đánh đổ như vậy.
Có những thứ đối với Xích Viêm mà nói, căn bản không đáng nhắc đến, keo kiệt đến mức e là hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Nhưng mà đối với Bạch Lạc, lại quý như trân bảo.
Bạch Lạc cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn.
Thực ra bản thân y cũng như vậy, giống như bát mì kia.
Dễ dàng có thể bị đánh đổ, sau đó tùy ý giẫm đạp!
Mạng của y đối với Xích Viêm, tất nhiên cũng không phải là thứ quan trọng gì.
E là cho dù hiện tại chết ở trước mặt Xích Viêm, hắn cũng sẽ bất động thanh sắc mà nói một câu "Chết thì tốt"!
Bạch Lạc cả người đều ngây ngốc, bất động.
Loại đau khổ từ trong tâm này, khiến Xích Viêm phải nhíu mày.
Xích Viêm sắc mặt âm lãnh nhìn Bạch Lạc, hắn không ngờ Bạch Lạc cư nhiên còn dám ở trước mặt hắn, luyến tiếc bát mì đã vô cùng bẩn thỉu kia như vậy.
Thích Dương Khiêm đến vậy sao?
Không phải chỉ là một bát mì tầm thường thôi sao?
Cư nhiên làm ra hành động ghê tởm như vậy.
Người này không phải luôn miệng nói thích mình sao?
Nhưng mà bây giờ, y một bộ thâm tình như vậy cho ai xem?
Trong lòng Xích Viêm tràn ngập bực dọc, hắn chán ghét vô cùng Bạch Lạc một lòng hai dạ như vậy.
Bạch Lạc vốn là dược cổ của mình, trong đầu, trong mắt y chỉ nên có một mình mình!
Y sao có thể lại thích người khác chứ?
Nhìn Bạch lạc nắm