Vương phủ mất đi một hạ nhân, việc này vốn là một việc không có gì quan trọng.
Dù sao vương phủ nhiều hạ nhân như vậy, Xích Viêm đều không có khả năng người nào cũng biết.
Ngay cả hoàng đế bệ hạ ngày hôm sau cũng tặng qua đây 7, 8 người.
Nói là dược cổ mới đặc biệt chọn lựa cho Xích Viêm.
Lần này Xích Viêm muốn chọn ai thì chọn.
Không cần phải tiếp tục cố chấp một mình Bạch Lạc.
Xích Viêm và Bạch Lạc ngủ với nhau năm năm, thời gian này hoàng đế cũng tặng cho Xích Viêm không ít người.
Nhưng mà, Xích Viêm đều lấy lý do những người này không phải là dược cổ mà từ chối.
Hoàng đế tất nhiên sẽ không cho phép Xích Viêm chuyên sủng một thị vệ thấp hèn.
Chẳng qua là lúc đó, chỉ có Bạch Lạc có thể giải được cổ độc trên người Xích Viêm, vì vậy cho dù trong lòng không thích, nhưng mà cũng không còn cách nào.
Bây giờ năm năm trôi qua rồi, cổ độc trên người Xích Viêm sớm đã giải gần hết.
Hoàng thượng lại có suy nghĩ tặng người cho Xích Viêm.
Những người trước mắt nói là dược cổ, nhưng mà so với Bạch Lạc năm đó, lại hoàn toàn không giống nhau.
Các nàng căn bản không có trải qua những thống khổ mà Bạch Lạc phải trải qua.
Bất quá là lấy dược cổ làm cái cớ, tặng mỹ nhân qua mà thôi.
Xích Viêm nhìn những người trước mắt, dùng sức nắm chặt nắm tay.
Trong lòng quả thực bực bội không nói nên lời.
Bây giờ, tất cả mọi người đều đang nói với hắn.
Bất quá là một hạ nhân không quan trọng mà thôi, chả có cái gì to tát cả.
Vân Niệm nói như vậy, đám thị vệ nói như vậy...
Thậm chí ngay cả chính hắn cũng cảm thấy như vậy.
Không phải chỉ là một hạ nhân thôi sao?
Có cái gì to tát đâu.
Hạ nhân giống như Bạch Lạc, cho dù không còn nữa cũng không quan trọng.
Thậm chí ngay cả tìm về cũng không cần thiết...
Nhưng mà, khi hắn nhìn những người trước mắt này, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Xích Viêm vẫn còn nhớ, năm đó hoàng đế như thế nào tặng Bạch Lạc tới bên cạnh mình...
Khi đó, Bạch Lạc mới 16 tuổi, y vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn.
Lúc nhìn thấy mình, trong mắt mang một tia ngây thơ, nhưng mà lại mang theo sự quyến luyến ngay cả bản thân Xích Viêm cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc ấy, lúc Xích Viêm nhìn thấy y, chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, y sao có thể lên giường với một nam nhân?
Cho dù Bạch Lạc lớn lên có xinh đẹp hơn nữa, y cũng chỉ là một nam nhân!
Xích Viêm không có một ngày nào không hy vọng Bạch Lạc có thể biến mất khỏi thế gian này.
Cho dù nhất định phải dùng dược cổ để chữa bệnh, cũng không nên là một nam nhân...
Bây giờ hoàng đế thật sự tặng cho Xích Viêm rất nhiều nữ nhân.
Nhưng mà Xích Viêm lại một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Ngược lại cảm thấy trái tim mình đều co rút đau đớn.
Đúng vậy...
Bạch Lạc bất quá là một dược cổ, không còn nữa thì đổi người khác là được.
Thậm chí không chỉ một người, chỉ cần Xích Viêm mở miệng, hắn có thể có được vô số người.
Nhưng mà Xích Viêm nhìn những "dược cổ" trước mắt này, hắn lại cảm thấy phẫn nộ.
Không biết nộ khí từ đâu tới, bao trùm khắp cả người hắn.
Bây giờ Bạch Lạc sống chết không rõ, người của hắn tìm hết cả một đem, cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Những người này cư nhiên gấp không chờ nổi như vậy muốn thay thế y!
Như vậy có phải chứng tỏ rằng...!sau này, sẽ không còn nhìn thấy gia hỏa kia nữa?
Mới cũ thay phiên, vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà, Xích Viêm căn bản vô pháp tiếp nhận việc này xảy ra.
Hắn đột nhiên cầm lên một đồ vật đặt ở trên mặt bàn, ném lên người những người kia.
"Cút! Các ngươi đều cút cho ta!"
Mặc dù trước đây vì để kích thích Bạch Lạc, chính Xích Viêm cũng tìm qua người được gọi là dược cổ.
Nhưng mà, bây giờ nhìn những người này, hắn lại hận không thể khiến cho tất cả các nàng đều biến mất.
Hắn lại không cần bất kỳ ai đến thay thế Bạch Lạc!
————
Bạch Lạc mê mê man man ngủ, trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng chính mình sắp bị làm nhục.
Cho dù là đang nằm mơ, y cũng liều mạng mà phản kháng lại.
Y không phải là đã sắp chết rồi sao?
Tại sao những người này vẫn có thể đè lên người mình, kéo y phục của mình?
Nước mắt từ trong mắt Bạch Lạc chảy ra.
Y thống khổ phát ra những tiếng than khóc tuyệt vọng.
Đừng mà...
Bỗng nhiên, Bạch Lạc cảm thấy miếng vải trong miệng mình đã không thấy nữa.
Y tuyệt đối sẽ không cho phép việc như vậy nảy ra, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, y trực tiếp cắn lưỡi của mình.
Một tiếng hét "A!", đột nhiên vang lên.
Bạch Lạc đột nhiên mở mắt.
Cho đến lúc này, y mới phát hiện, hóa ra tất cả những thứ xảy ra vừa nãy, đều chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Chỉ là trong miệng y cắn lại không phải là lưỡi của chính mình, mà là ngón tay của Nhiếp Hoài Vũ.
Bạch Lạc ôm tâm thế phải chết, cắn lưỡi tự vẫn.
Vì vậy sức lực của y rất lớn.
Cái cắn đó, trực tiếp cắn đến mức khiến cho ngón tay Nhiếp Hoài Vũ máu tươi đầm đìa.
Mà tiếng hét kia, chính là của một nô tỳ bên cạnh Nhiếp Hoài Vũ phát ra.
Trước đây lúc Nhiếp Hoài Vũ tiễn Bạch Lạc về vương phủ, vốn dĩ nghĩ y là người của Xích Viêm, nên liền trả lại cho Xích Viêm.
Lại không ngờ rằng, hôm ấy Xích Viêm bắt Bạch Lạc quỳ giữa phố xá sầm uất, chịu đủ mọi khuất nhục.
Trong lòng Nhiếp Hoài Vũ mang theo một tia áy náy, hắn hại Bạch Lạc lại xảy ra chuyện, liền phái hai ám