Rõ ràng mới vừa rồi bầu trời vẫn còn là vạn dặm không mây, giờ lại đột nhiên đổ tuyết, gió lớn không ngừng thổi.
Bạch lạc ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bị gió cuộn thổi tới, lúc trước sắc mặt cũng đã tái nhợt giờ đây trở nên càng thêm khó coi.
Thân thể hắn sợ nhất rét lạnh, nguyên bản thời tiết tràn ngập hàn khí này cũng đã làm hắn chịu không nổi rồi.
Hiện tại lại còn đổ tuyết...
Đối với Bạch Lạc mà nói không thể nghi ngờ chính là họa vô đơn chí, đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Lạc nhịn không được run lên một chút, toàn thân tựa như bị đao nhọn cắt qua, vừa lạnh lại vừa đau.
Thẩm Vân Niệm thanh âm có chút ghét bỏ vang lên:
"Vương gia, nơi này thật lạnh a, chúng ta nhanh trở về phòng đi thôi."
Nói xong nàng còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bạch Lạc một cái, nàng vốn là muốn nhân cơ hội này đem Bạch Lạc đuổi đi, không nghĩ tới Vương gia thế nhưng còn che chở hắn, không cho hắn đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vân Niệm trong lòng càng thêm hụt hẫng, ngay cả khi nói chuyện trong giọng nói cũng tràn ngập bất mãn.
Nàng dùng tay chỉ Bạch Lạc nói:
"Vương gia, ngươi còn giữ hắn lại làm gì? Đem hắn đuổi đi thật tốt a.
Khẳng định là vì hắn quá đen đủi, mới làm tuyết rơi lớn như vậy.
Ta thật vất vả có hứng thú tới thưởng mai.
Hiện tại ngay cả mai đều không thưởng thức được."
Xích Viêm bất đắc dĩ nhìn Thẩm Vân Niệm, vì dỗ nàng vui vẻ, chỉ có thể nói với Bạch Lạc:
"Lần sau chú ý đừng có lại chọc Thẩm tiểu thư không vui.
Nếu không Thẩm tiểu thư muốn xử phạt ngươi, bổn vương cũng không ngăn được."
Bạch Lạc trong lòng chua xót.
Rõ ràng là gió tuyết bất ngờ, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, thế nhưng Thẩm Vân Niệm chính là muốn cưỡng chế đổ hết mọi lỗi lầm cho y.
Chẳng qua làm thuộc hạ, y lại ngay cả một từ đều không thể phản bác.
Bạch Lạc ảm đạm nói:
"Thuộc hạ biết sai."
Xích Viêm hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thẩm Vân Niệm nói:
"Trở về bổn vương lại xử phạt hắn, đừng tức giận được không? Trời lạnh như vậy, chúng về về phòng sớm một chút."
"Vâng."
Xích Viêm dùng tay ôm lấy Thẩm Vân Niệm xoay người trở về.
Trước lúc đi, đôi mắt hắn trong lúc lơ đãng đảo qua liếc nhìn Bạch Lạc một cái.
Chỉ thấy Bạch Lạc mặt không biểu tình quỳ ở nơi đó, sắc mặt thế nhưng so với vừa nãy còn tái nhợt hơn, ngay cả một tia huyết sắc đều không có.
Trắng bệnh như vậy, bất giác khiến cho Xích Viêm nảy sinh ra một ảo giác, rằng người này ngay lập tức liền biến mất khỏi chỗ này.
Trong lòng không biết vì sao lại có chút hoảng loạn.
Xích Viêm thực chán ghét loại cảm giác hoảng loạn xa lạ này.
Vì cưỡng ép đem loại cảm giác này áp xuống, hắn quay đầu đi không nhìn Bạch Lạc thêm lần nào nữa, trực tiếp mang theo Thẩm Vân Niệm rời đi.
Mắt thấy thân ảnh hai người càng ngày càng xa, Bạch Lạc ảm đạm rũ mắt.
Y sớm biết rằng chính mình sắp chết rồi.
Trước kia y luôn là có quá nhiều quá nhiều thứ luyến tiếc.
Y luyến tiếc Xích Viêm, cũng luyến tiếc rời đi thế giới này quá sớm...
Bởi vì như vậy sẽ không còn được nhìn thấy Xích Viêm nữa.
Nhưng mà lúc này đây, Bạch Lạc lại đột nhiên cảm thấy, nếu như có thể ngay lập tức chết ở nơi này thì thật là tốt...
Như vậy y cũng sẽ không bị cảm giác tuyệt vọng vô hạn vô biên này nuốt chửng.
————
Màn đêm dần buông xuống.
Sau khi tiễn Thẩm Vân Niệm trở về, Xích Viêm theo thói quen trở về nơi ở của mình.
Thường thì lúc này, Bạch Lạc vì để chữa bệnh giúp Xích Viêm đều sẽ chờ ở nơi này từ sớm.
Nhưng mà y hôm nay thế mà lại không ở đây.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Xích Viêm trong lòng có chút tức giận.
Tên Bạch Lạc đáng chết này, lá gan đúng là càng ngày càng lớn rồi.
Ngày hôm qua không chủ động tới thì thôi đi, hôm nay cư nhiên cũng không có tới!
Y không biết bản thân là một dược cổ thì nên