Giết chết?
Bạch Lạc quả thực ước gì chính mình bị giết chết!
Y thực sự đã sống đủ rồi.
Đôi gian phu dâm phụ này, y cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy nữa.
Bạch Lạc nhìn gương mặt ghê tởm này của hai bọn họ, quả thực ghê tởm muốn nôn.
Cướp đi đồ của y, sau đó tùy tiện đưa cho một cái, liền muốn y cảm kích nàng tới rơi nước mắt?
Phi!
Bạch Lạc nghiến răng nhìn người trước mặt.
Trong mắt nào còn có một chút ái mộ gì của trước đây?
Chỉ có tràn đầy hận!
Lúc Bạch Lạc 8 tuổi quen biết Xích Viêm!
13 tuổi biết Xích Viêm trúng cổ độc rất nghiêm trọng, cần một dược cổ thích hợp để giúp hắn giải độc!
Bạch Lạc không chút do dự mà đi làm dược cổ, để mình bị vô số rắn độc và trùng độc cắn suốt 3 năm ròng!
3 năm này y sống không bằng chết, chỉ có tình yêu sâu đậm với Xích Viêm, mới khiến y miễn cưỡng chống đỡ được!
16 tuổi, cuối cùng lần nữa gặp lại hắn!
Làm dược cổ, ở bên cạnh hắn, bồi bên hắn, lại bồi suốt 5 năm trời!
Bất quá là 21 năm đời người, mà Bạch Lạc lại có 13 năm, là ở trong trạng thái yêu thích Xích Viêm!
Y đem hơn nửa đời mình đều đặt trên người Xích Viêm.
Y vẫn luôn đặt Xích Viêm ở trong lòng.
Cam tâm tình nguyện vì hắn mà bỏ ra tất cả!
Cho dù cuối cùng cần cả mạng mình, y cũng không có bất kỳ oán trách!
Nhưng mà bây giờ.
Xích Viêm đã cho y cái gì!
Nhận nhầm thân phận!
Một lời hứa hẹn chưa từng được thực hiện!
Hay là sự giẫm đạp và khinh thường vô cùng vô tận!
"Xích Viêm, vậy ngươi giết chết ta đi! Có bản lĩnh ngươi ngay bây giờ liền giết chết ta đi!"
Bạch Lạc quả thực chính là lớn tiếng hét lên.
Không phải chỉ là nói những lời như vậy thôi sao?
Có cái gì mà không dám nói, y có thể nói hàng trăm ngàn câu!
Y ước gì chính mình hiện tại liền có thể chết ngay tại đây!
"Xích Viêm.
Ngươi cái đồ ngu xuẩn, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Kẻ không phân biệt đúng sai như ngươi, ta thật sự không nên cứu ngươi! Ngươi và vị Thẩm tiểu thư mà ngươi thích này, nên cùng nhau xuống đại ngục!"
"Bốp!" một tiếng, lại lần nữa vang lên.
Dấu tay trên mặt Bạch Lạc lúc trước vẫn còn chưa tiêu biến.
Bây giờ lại bị Xích Viêm hung ác đánh thêm một bạt tai.
Sức lực của Xích Viêm thực sự quá lớn, một bạt tai của hắn trực tiếp khiến Bạch Lạc cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Bạch Lạc dùng tay ôm lấy gò má mình, trong mắt tràn ngập hận thù, miệng cư nhiên vẫn còn đang cười.
Dáng vẻ của y quả thực điên cuồng không nói nên lời.
Xích Viêm hai mắt bất động nhìn Bạch Lạc, trong lòng lại không có một chút xíu nào là khoái cảm trừng phạt y, ngược lại tràn ngập sợ hãi và bất an.
Hắn không thích như vậy, không thích Bạch Lạc dùng ánh mắt tràn đầy hận thù này nhìn hắn.
Lúc trước mặc dù nói muốn giết Bạch Lạc.
Nhưng mà đợi sau khi Bạch Lạc thật sự nói như vậy, câu nói kia dễ như trở bàn tay liền có thể hạ xuống mệnh lệnh, Xích Viêm lại sao có thể nói ra lời.
"Bạch Lạc, xin lỗi Thẩm tiểu thư!"
Xích Viêm nheo hai mắt lần nữa nhìn Bạch Lạc, trong miệng nói ra mệnh lệnh như vậy.
Còn Thẩm Vân Niệm đứng bên cạnh Xích Viêm không tránh khỏi có chút thất vọng.
Nàng vừa nãy sẽ làm như vậy, chính là bởi vì chọc giận Bạch Lạc, khiến y phát điên giống như hiện tại.
Thẩm Vân Niệm vốn dĩ cho rằng Xích Viêm sẽ bởi vì hành động như vậy của Bạch Lạc, mà thật sự giết y.
Nhưng mà Xích Viêm cư nhiên không có nhắc lại nữa, mà tiếp tục bảo y xin lỗi mình!
Trong mắt Thẩm Vân Niệm nháy mắt xẹt qua một tia ghen ghét.
Chỉ là hình tượng hiện giờ nàng đang duy trì trước mặt Xích Viêm thực sự quá tốt đẹp, nàng lại không thể tự mình hạ lệnh giết chết Bạch Lạc.
Vậy nên điều hiện tại nàng có thể làm chỉ là ôm má ở đó khóc!
Thẩm Vân Niệm biết, nàng càng khóc đau lòng, Xích Viêm sẽ càng tức giận.
Thẩm Vân Niệm quả thực gấp không chờ nổi nhìn Xích Viêm trừng phạt Bạch Lạc.
Cho dù không thể ngược chết y, ngược tàn phế cũng được.
Bạch Lạc nghe thấy Xích Viêm cư nhiên bảo mình đi xin lỗi Thẩm Vân Niệm, trong mắt toàn bộ đều là lãnh ý.
Y lạnh lùng nói với Xích Viêm: "Ngươi nằm mơ! Ta cho dù có chết, cũng sẽ không xin lỗi nàng ta! Ta quả thực hận không thể khiến nàng ta chết!"
"Bốp" một tiếng, lại là một bạt tai đánh lên mặt Bạch Lạc.
Mặt Bạch Lạc sưng lớn, bên trên đã xanh tím một mảnh.
Gương mặt vốn dĩ đẹp đẽ như vậy, hiện tại nhìn qua lại thảm không nỡ nhìn.
"Bạch Lạc!"
Xích Viêm là thật sự tức giận.
Hắn lớn như vậy rồi, còn chưa từng bị hạ nhân nào ngỗ nghịch như vậy.
Những hạ nhân kia có kẻ nào nhìn thấy hắn không phải là khom lưng uốn gối?
Chỉ có Bạch Lạc, một lần lại một lần thử thách giới hạn của hắn!
Bây giờ cư nhiên còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy!
Dáng vẻ của Xích Viêm thực sự quá mức đáng sợ.
Khí thế cường đại trên người hắn, khiến tất cả hạ nhân xung quanh toàn bộ đều bị dọa quỳ hết xuống đất.
Chỉ có Bạch Lạc, sau khi bị hắn đánh, lại lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy.
Y không biết đã quỳ gối trước Xích Viêm bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ y không muốn quỳ nữa!
Một người ngay cả chết cũng không sợ, còn có thứ gì đáng để y sợ hãi?
Bạch Lạc nghiến răng nhìn Xích Viêm, hôm nay cho dù Xích Viêm có giết chết y, y cũng tuyệt đối sẽ không xin lỗi Thẩm Vân Niệm!
Sắc mặt Xích Viêm quả thực khó coi không nói nên lời.
"Bạch Lạc, ngươi thật sự là bị bổn vương sủng hư rồi.
Cư nhiên ngay cả mệnh lệnh của bổn vương cũng không nghe.
Ngươi không phải không chịu xin lỗi Vân Niệm sao? Bổn vương sẽ khiến ngươi biết cho dù ngươi không chịu, cũng không có bất kỳ tác dụng gì!
Những quật cường kia của ngươi, trong mắt bổn vương căn bản không đáng một đồng!"
Nói xong những lời này, Xích Viêm cư nhiên đích thân đi tới trước mặt Bạch Lạc, túm lấy y phục Bạch Lạc.
Chân đá thật mạnh vào khoeo chân y, cưỡng bách y quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Niệm.
Bạch Lạc căn bản ngay cả sức lực phản kháng đều không có, liền bị Xích Viêm gắt gao ấn trên đất.
Sự khuất nhục trước giờ chưa từng có bao trùm khắp cả người Bạch Lạc.
"Xích Viêm, ngươi hỗn đản! Ngươi buông ta ra!"
Bạch Lạc liều mạng hét lớn.
Y cho dù thấp hèn hơn nữa, thì cũng là một con người!
Y không phải là một súc sinh có thể tùy ý lăng nhục.
Cho dù tự tôn của y trong mắt Xích Viêm không có chút giá trị nào, nhưng cũng là có a!
Y sao có thể quỳ gối trước nữ nhân này?
Nữ nhân