Thẩm Vân Niệm thực sự muốn phát điên rồi.
Nàng có thế nào cũng không ngờ được, có một ngày Xích Viêm cư nhiên sẽ vứt nàng lại đây như vậy, sau đó đi tìm Bạch Lạc.
Thẩm Vân Niệm khuất nhục đem y phục đã cởi từng cái từng cái mặc lại.
Trong lòng là hận ý nói không nên lời.
Bất kể là Bạch Lạc, hay là Giản Hằng kia, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua!
Tuyệt đối sẽ không để cho những người này sống tốt trên thế giới này!
Bây giờ Xích Viêm và Bạch Lạc ở bên nhau, nàng tạm thời vẫn không tiện ra tay với Bạch Lạc.
Bất quá, muốn đối phó Giản Hằng, đối với nàng mà nói thực sự quá dễ dàng rồi.
Giản Hằng này cho rằng, hắn dựa thế được Bạch Lạc, ngày tháng sau này sẽ dễ sống đúng không?
Bạch Lạc chính y còn khó bảo vệ mình, càng đừng nói là bảo vệ người khác nữa.
Vốn dĩ Thẩm Vân Niệm chỉ muốn khiến Bạch Lạc chết.
Nhưng mà bây giờ, những khuất nhục mà Xích Viêm mang đến cho nàng, nàng muốn trả lại gấp bội cho Bạch Lạc.
Nàng muốn để Bạch Lạc chính mắt nhìn thấy, mỗi một người bên cạnh y đều sẽ có kết cục thê thảm ra sao!
Muốn đối phó với Giản Hằng thực sự quá dễ dàng.
Đều không cần Thẩm Vân Niệm đích thân động tay, liền có thể khiến hắn chết rất thảm.
Dù sao, so với Bạch Lạc, quá khứ của Giản Hằng thực sự quá khó coi.
Người này vốn đã không sạch sẽ.
Thậm chí ngay cả động cơ hắn tiếp cận Bạch Lạc cũng có vấn đề.
Nàng chỉ cần phát tán những thứ này ra ngoài, đều không cần phải làm gì, đã được rồi...
Vì vậy nhất thời toàn vương phủ đều đang phát tán một vài tin đồn có liên quan đến Giản Hằng.
Kỳ thực nói là tin đồn, cũng không tính là toàn bộ, dù sao phần lớn trong đây vốn chính là những chuyện đã thực sự xảy ra.
"Bạch Lạc, ngươi với Giản Hằng quen biết thế nào?"
Dương Khiêm có chút ngập ngừng hỏi Bạch Lạc.
"Quen biết thế nào?"
Lần đầu tiên Bạch Lạc nhìn thấy Giản Hằng, Giản Hằng là dược cổ Xích Viêm dẫn tới.
Xích Viêm nói chỉ cần Giản Hằng hầu hạ hắn tốt, vậy thì để Giản Hằng thay thế y.
Cho nên lúc đó Giản Hằng rất nỗ lực lấy lòng Xích Viêm...
Bạch Lạc nhíu nhíu mày, nhất thời không biết phải nói thế nào?
Thấy Bạch Lạc như vậy, tâm Dương Khiêm đã lạnh một nửa.
"Vậy ngươi nói, ngươi lại làm sao tìm được Giản Hằng, để hắn đến chiếu cố ta?"
Dương Khiêm vì dẫn đệ muội Bạch Lạc rời đi, sau khi Xích Viêm bắt được hắn, đã nhốt hắn lại.
Lúc đó là Giản Hằng chủ động tìm đến Dương Khiêm, còn nói với Dương Khiêm, hắn là bằng hữu của Bạch Lạc, là Bạch Lạc bảo hắn đến chiếu cố mình.
Chính là bởi vì câu này, Dương Khiêm mới giữ Giản Hằng lại.
Nhưng bây giơ nhìn thần sắc hoàn toàn không rõ ràng của Bạch Lạc.
Dương Khiêm đột nhiên hiểu rõ toàn bộ rồi.
Cái gì mà bằng hữu của Bạch Lạc, hắn căn bản không phải!
Giản Hằng bất quá là một gia hỏa vì bám lấy quyền quý, cái gì cũng có thể làm được mà thôi.
Dương Khiêm không có nói chuyện nữa, mà nói với Bạch Lạc: "Ta còn có chút chuyện, ta đi trước đây..."
Trên đường Dương Khiêm trở về, cả người đều có chút lơ đãng.
Hắn tin tưởng Giản Hằng như vậy, tin tưởng hắn thật sự là bằng hữu của Bạch Lạc.
Một lòng một dạ đối đãi hắn.
Nhưng lại không ngờ rằng, Giản Hằng lại có mục đích khác...
Từng bám lấy Xích Viêm, từng câu dẫn quản gia, thậm chí ngay cả thị vệ cũng không bỏ qua!
Nam nhân trong cả vương phủ đều bị hắn câu dẫn!
Cuối cùng thực sự không có ai muốn để ý đến hắn, mới đến mình!
Dương Khiêm vẫn còn nhớ những lời Giản Hằng nói với Bạch Lạc ngày hôm đó.
"Sau này ngươi gả cho Thụy vương, một bước lên mây, đừng quên ta là được!
Thuận tiện lại ban thưởng cho Dương Khiêm nhà chúng ta, tặng cho hắn một núi vàng! Ngày tháng sau này của chúng ta dễ sống rồi."
Lúc đó Dương Khiêm không có để ý, bây giờ nghĩ lại, hắn mới phát hiện Giản Hằng thật sự có dụng ý.
E là, Giản Hằng sớm đã phát hiện, trong lòng Xích Viêm có Bạch Lạc.
Vậy nên mới cố ý lấy lòng bằng hữu của Bạch Lạc như mình!
Tất cả những gì hắn làm đều mang theo mục đích rõ ràng nhất.
Cái gì mà thích mình...
Thứ hắn thích cũng chẳng qua là tiền mà thôi!
Trong lòng Dương Khiêm quả thực ghê tởm nói không nên lời.
Hắn cảm thấy, mấy ngày nay, tất cả cảm tình của mình bị tên gia hỏa này hung hăng giẫm đạp.
Giống như là cho chó ăn vậy!
Dương Khiêm sắc mặt trắng bệch mở cửa phòng, lại nhìn thấy Giản Hằng đang hưng phấn nhìn mình.
"Dương Khiêm, ngươi xem đây là gì?"
Trong tay Dương Khiêm cầm một tấm khăn màu đỏ, hắn còn ở trước mặt Dương Khiêm, đem tấm khăn đó phủ lên đầu mình.
"Sau này lúc ta gả cho ngươi, sẽ đội cái này được không? Không bằng tối nay chúng ta liền động phòng đi!"
Giản Hằng luôn thích nói những lời trêu chọc như vậy với Dương Khiêm.
Mỗi lần như vậy, Dương Khiêm luôn đỏ mặt ngượng ngùng.
Cho nên, càng thích, càng muốn chọc hắn.
Giản Hằng vừa nói, còn vừa chạy qua ôm lấy Dương Khiêm.
"Dương Khiêm, có được hay không mà..."
Nhưng mà điều khiến Giản Hằng không ngờ đến là, tay hắn chỉ mới chạm vào người Dương Khiêm, Dương Khiêm lại đẩy hắn ra.
Thậm chí Dương Khiêm còn gào lên với hắn:
"Đừng chạm vào ta! Cút ngay!"
Giản Hằng lập tức sững sờ.
Hắn chưa từng thấy qua Dương Khiêm lộ ra biểu tình chán ghét như vậy.
Giản Hằng có chút ngập ngừng hỏi Dương Khiêm:
"Dương Khiêm...!ngươi sao vậy?"
Giản Hằng lại muốn tiến lên, lại bị Dương Khiêm lần nữa đẩy lui.
"Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao? Ta bảo ngươi cút! Ngươi cách ta xa chút, sau này vĩnh viễn dều đừng có xuất hiện trước mặt ta!"
Giản Hằng không biết Dương Khiêm rốt cuộc phát điên cái gì, hắn lập tức cũng tức giận.
"Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Ta chọc giận gì ngươi sao? Ngươi sao lại đối với ta như vậy?
Ta nói cho ngươi, ngươi ở bên ngoài bị chọc tức.
Đừng có phát giận lên người ta!
Ta cũng sẽ tức giận!"
Giản Hằng còn đang khí thế bừng bừng nói những lời này.
Lại bỗng nghe thấy thanh âm Dương Khiêm vang lên.
"Lấy thân phận dược cổ vào vương phủ, câu dẫn Thụy vương.
Câu dẫn không được, liền đi câu dẫn quản gia, sau đó là thị vệ...!thậm chí ngay cả tiểu tư đều không bỏ qua! Sau đó nữa, mới là ta..."
Dương Khiêm càng nói, sắc mặt Giản Hằng càng trắng bệch.
Giản Hằng biết rồi sẽ có một ngày Dương Khiêm phát hiện ra.
Nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy...
Lúc ấy, Giản Hằng cũng không nghĩ đến Dương Khiêm biết rồi sẽ thế nào?
Dù sao biế thì biết thôi, cùng lắm thì lại đổi mục tiêu khác.
Hắn muốn bất quá là sống tốt ở phủ Xích Viêm.
Hắn không muốn rời khỏi Thụy vương phủ, lại trở về nhìn những người hắn nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy kia...
Vậy nên Giản Hằng rất nỗ lực sống.
Hắn bám lấy tất cả những mục tiêu mà hắn bám được.
Muốn có một ngày có thể một bước lên mây, không cần phải lặp lại những ác mộng trước đây nữa.
Nhưng mà bây giờ, hắn nghe thấy Dương Khiêm nói với mình như vậy, lại cảm thấy trái tim mình hình như bị hung hăng bóp chặt.
Sự chán ghét trong mắt Dương Khiêm, quả thực giống như một lưỡi dao sắc nhọn, hung hăng đục khoét trái tim hắn.
Hắn cố ý lừa Dương Khiêm, câu dẫn Dương Khiêm.
Vì cái gọi là vinh hoa phú quý, bịa ra đủ lời dối trá lộn xộn.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng.
Bản thân như vậy, cuối cùng sẽ gặp trắc trở trên người Dương Khiêm...
Hắn mặc dù luôn đùa giỡn với Dương Khiêm, nói muốn động phòng với hắn...
Nhưng mà hắn cũng thật sự thích Dương Khiêm a...
"Dương Khiêm, ngươi nghe ta nói, mặc dù ta quả thực đã làm những chuyện đó.
Nhưng ta lại không có cùng bọn hắn làm gì? Ta hiện tại là thực sự thích ngươi a!"
"Thích ta?"
Dương Khiêm căn bản không thể nào tin tưởng.
Một người câu dẫn hết tất cả người trong vương phủ.
Hiện tại hắn lại nói hắn thích mình?
Dương Khiêm vẫn còn nhớ những lời thảo luận của những thị vệ kia về Giản Hằng.
Bọn hắn nói, Giản Hằng ở trên giường phóng đãng cỡ