Tống Vân Tề tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, sau đó cầm di động đi xuống lầu, kiếp trước, hôm này là ngày cậu đến trường tham gia một cuộc thi, mà nguyên nhân cậu không gả cho nhà họ Hoắc cũng là từ đây mà ra.
Có lẽ, mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào ngày này, nhưng cậu lại không nhận ra.
Tống Vân Tề học chuyên ngành lịch sử, nhưng đồng thời cậu còn là một người đam mê máy tính.
Đây là một cuộc thi thiết kế và phát triển phần mềm cho máy tính do trường tổ chức, Tống Vân Tề đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng một đời trước, cậu đã không tham gia vào cuộc thi.
Ngay khi Tống Vân Tề đi xuống lầu, cậu nghe thấy Tống Hồng Đạt đang giáo huấn Tống Vân Kha, giọng còn đặc biệt lớn, giống như là cố ý nói cho cậu nghe vậy.
Tống Vân Tề nhìn những người trước mặt này, nỗi hận trào dâng, hai tay không ý thức được mà siết chặt, cậu nhìn chằm chằm bọn họ, như thể sẽ lao vào đấm một cái.
Không được, bay giờ vẫn chưa phải lúc, không được, phải nhịn xuống, nhịn xuống!
Sau khi tự thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác, Tống Vân Tề chậm rãi thả lỏng nấm đấm, ngẩng đầu lên.
"Đứa nhỏ này, con không nghe thấy ba ba đang gọi sao? Sao mới sáng sớm mà đã ngơ ngẩn thế này?" Tống Vân Tề vừa bình tĩnh liền nghe thấy những lời này, có chút sững sờ, hai mắt mở to nhìn người vừa lên tiếng, Giang Hải Liên.
"Mẹ, mẹ vừa nói cái gì vậy? Vừa rồi con đột nhiên choáng váng không nghe thấy." Sau khi đem hận ý giấu sâu vào lòng, Tống Vận Tề mới có thể bình tĩnh trả lời.
Tống Vân Tề cau mày, cảm thấy trong phòng có một mùi gì đó là lạ, rất khó chịu.
"Sao lại choáng váng? Nhanh, đến đây đi, mau ăn sáng, ba con vừa nói sẽ để em trai con đưa con đến trường, dù sao hôm nay nó cũng không có tiết học." Giang Hải Liên vừa nói vừa kéo cậu ngồi xuống bàn ăn điểm tâm.
Tống Vân Tề nhận ra có lẽ cậu đã đánh giá thấp lòng căm thù của mình đối với họ, hoặc là đánh giá thấp khả năng chịu đựng của bản thân, ngay khi Giang Hải Liên chạm vào vai cậu, cậu dùng một tay đẩy người ra, chạy vào phòng vệ sinh ở lầu một nôn thóc nôn tháo.
Giang Hải Liên nhanh chóng chạy theo, "Đứa nhỏ này, không biết sáng sớm đã xảy ra chuyện gì, con bị cảm à? Hay là hôm nay đừng đi thi nữa nhé." Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Tống Vân Tề, nháy mắt cậu nôn càng lợi hại hơn, thậm chí còn có ý nghĩ muốn bẻ gẫy cái tay đang đặt trên lưng mình! Bàn tay này khiến cậu cảm thấy thật ghê tởm.
Cậu nôn đến dạ dày trống rỗng không còn gì, nhưng khi nhìn đến Giang Hải Liên, dạ dày lại muốn sôi trào, người phụ nữ này thật ghê tởm.
Người phụ nữ này mang bộ mặt người mẹ tốt đưa khăn giấy cho cậu, lấy nước cho cậu súc miệng, diễn không thể nào chê được, nhưng Tống Vân Tề vừa ghét vừa cảm thấy ghê tởm.
Còn Tống Hồng Đạt không một lời hỏi han, mà chỉ tìm cơ hội để cậu ngồi xe của Tống Vân Kha đến trường.
Cậu và Tống Vân Kha học chung trường, nhưng khác chuyên ngành, hôm nay cậu sẽ tham