Tống Vân Tề nghĩ rằng, nếu đây thực sự là mẹ ruột thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy có chút khổ sở.
"Mẹ, con chưa bao giờ đến muộn khi có lớp, chỉ là tranh thủ cuối tuần rảnh rỗi dậy trễ thôi.
Nhưng hôm nay thời tiết lại đặc biệt tốt nên con dậy sớm." Tống Vân Tề vừa nói vừa đi đến ghế sofa.
Trên sô pha có hai người đang ngồi, một lão thái thái, trông chừng hơn 50 tuổi, nhưng khí thế vẫn còn rất oai phong lẫm liệt.
Người còn lại cũng là phụ nữ, nhưng trẻ hơn, ngoài ba mươi tuổi, dung mạo dịu dàng đoan trang, có cảm giác của một nữ nhân Giang Nam.
Phía sau có mấy vệ sĩ đang đứng, Tống Vân Kỳ biết đây là lão phu nhân nhà họ Hoắc và mẹ của Hoắc Tam gia.
Tống Vân Tề mỉm cười với hai người, ngồi xuống bên cạnh bà Hoắc, "Phu nhân, chào buổi sáng, hoan nghênh khi đến nhà chúng tôi."
"Đứa nhỏ này, con đang nói gì vậy? Lão phu nhân đây có chuyện phải đến nhà mình, con đừng nói lung tung, nhanh lên lầu gọi ba con xuống." Giang Hải Liên rất sợ Tống Vân Tề sẽ nói gì với Hoắc lão phu nhân, Tống Vân Tề vừa lên tiếng liền lập tức chặn miệng cậu lại.
"Không sao đâu, chúng tôi cũng không vội." Trước khi Tống Vân Tề đứng dậy, Hoắc lão phu nhân lên tiếng trước, sau đó trìu mến nắm lấy tay Tống Vân Tề, "Cậu nhóc này lớn lên thật tuấn tú, cháu tên gì vậy? Mau nói cho bà nghe nào.
"
Giang Hải Liên sợ rằng Hoắc lão phu nhân sẽ có ấn tượng tốt với Tống Vân Tề trước, hiện tại Hoắc lão phu nhân đã chủ động nói chuyện với Tống Vân Tề.
"Chào ngài, con tên là Tống Vân Tề, mới sáng sớm ngài đã đến đây tìm ba con là có chuyện quan trọng gì sao ạ?" Tống Vân Tề cưới nói, vừa nghe thấy tên Tống Vân Tề, Hoắc lão phu nhân cười càng cao hứng, vỗ vỗ tay Tống Vân Tề nói: "Là tới tìm ba con, nhưng chuyện này cũng có quan hệ với con, bà muốn nhờ con giúp việc này được không?"
Đời trước, Tống Vân Tề dậy trễ, lại đang tức giận, Hoắc lão phu nhân còn chưa nhìn thấy cậu, chuyện muốn cậu đi xung hỉ cũng là do Tống Hồng Đạt nói với cậu, nói xong còn không quên bôi xấu Hoắc Khải, Tống Vân Tề nói không muốn lấy chồng, cũng là do những người này xúi giục.
Tống Vân Tề cố ý liếc nhìn Giang Hải Liên một cái, thấy sắc mặt bà vặn vẹo, cậu càng cao hứng hơn, "Bà nội, ngài nói đi, chỉ cần con giúp được, con nhất định sẽ giúp."
"Thật là một đứa bé ngoan, chắc là con biết Hoắc gia đi, bà là người nhà họ Hoắc, bà có một đứa cháu trai đang bị bệnh.
Bà nội muốn con giúp bà cứu sống cháu bà.
Con có bằng lòng không?"
"Lão phu nhân, ngài...!Vân Tề nhà con còn nhỏ, người nói chuyện này với nó có chút không thích hợp, hay là chờ lão gia nhà con đến thương lượng một chút đi, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi Vân Tề vẫn còn đang đi học."
Không đợi Tống Vân Tề nói, Giang Hải Liên vội vàng chạy tới, không muốn Tống Vân Tề cứ đồng ý trực tiếp như vậy.
Giang Hải Liên nói xong, bà lập tức gọi dì Lưu bảo mẫu tới, "Dì Lưu, nhanh đi kêu lão gia xuống." Giọng nói không nhỏ, dường như là cố ý nói Hoắc lão phu nhân nghe.
Trên mặt Hoắc lão phu nhân không có bất kỳ sự bất mãn nào, ngược lại cười nói, "Đúng