Lúc này, Hoắc lão phu nhân là thật sự tức giận, không bình thản giống như lúc mới tới.
Vị lão phu nhân này đã một mình chống đỡ Hoắc gia nhiều năm, tang phu tang tử tang tôn, dạng mưa gió nào cũng đã trải qua, gặp tình huống này, bà thật sự rất tức giận, uy áp này không phải là thứ Tống Hồng Đạt có thể chịu được.
Tống Vân Tề giống như cảm nhận được áp lực, cậu liếc mắt nhìn Hoắc lão phu nhân một cái, Hoắc lão phu nhân trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Hoắc phu nhân bên cạnh lại gật gật đầu với cậu, rất là ôn hòa.
Tống Vân Tề biết Hoắc lão phu nhân là đang bảo vệ cậu, Tống Vân Tề đối với Hoắc lão phu nhân sinh ra vài phần hảo cảm, cũng đã không còn cảm thấy có áp lực gì.
Mà tình hình của Tống Hồng Đạt cùng cậu hoàn toàn không giống nhau, Hoắc lão phu nhân là đang hướng về phía Tống Hồng Đạt, sau lưng Tống Hồng Đạt đổ đầy mồ hôi lạnh, "Tôi.....!Này.....!Lão phu nhân, tôi.....!Tôi không phải, tôi không phải có ý này, chuyện là như thế này, tôi không phải cố ý lừa gạt ngài.
Không bằng tôi lấy chứng minh thư của hai đứa để lão phu nhân nhìn một chút, lão phu nhân sẽ hiểu mọi việc tôi nói."
Tống Hồng Đạt vừa nói, Tống Vân Tề nháy mắt hiểu ra, ngày hôm qua, cậu rốt cuộc hiểu rõ cuộc nói chuyện của Giang Hải Liên và Tống Vân Kha, nguyên lai là chuẩn bị cái này.
Tống Vân Tề không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Tống Hồng Đạt, dù sao thì từ hôm nay trở đi, cục diện giả tạo này sẽ hoàn toàn bị xé rách.
Hoắc lão phu nhân thản nhiên nhìn Tống Hồng Đạt, "Không cần, ý tứ của Tống tiên sinh bà lão này đã hiểu rồi.
Có một số việc nếu Hoắc gia ta đã muốn biết thì không ai có thể ngăn cản, chuyện này hẳn là Tống tiên sinh cũng biết.
Không bằng để ta hỏi đứa trẻ này đi!"
Thời điểm Hoắc lão phu nhân nói tới đứa trẻ này, bà nhìn về phía Tống Vân Tề, Tống Vân Tề cũng nhìn bà, chờ bà mở miệng: "Đứa trẻ này, con tên Vân Tề đúng không, nếu ta đã nói, ta cũng sẽ không vòng vo nữa.
Tôn tử ta thân thể không tốt.
Có một vị cao nhân nói rằng nếu tìm được một bé trai sinh ngày dương tháng dương năm dương để xung hỉ cho tôn tử ta, thì nó sẽ có được một con đường sống.
Bà cũng là hết cách.
Vì cháu của bà, mới tới cửa nhờ vả, đứa trẻ ngoan, bà biết người đó là con, bà hỏi con, con có nguyện ý giúp bà việc này không?"
Tống Vân Tề biết rõ mình không còn lựa chọn nào khác, hiện giờ gả cho Hoắc gia mới là lựa chọn tốt nhất, nếu còn ở lại Tống gia, chỉ sẽ giẫm vào vết xe đỗ đời trước mà thôi.
Do dự một chút Tống Vân Tề đã có đáp án: "Bà ơi, con rất muốn giúp người, bất quá chuyện này