"Chị dâu, em gái khó bảo của chị cũng đang ở đây này, haizz..." Trần Ánh phàn nàn với Kiều Ninh.
Cô ấy đi đến bên cạnh Kiều Ninh siết chặt Trần Hạo Hiên ra, và lợi dụng tình hình để nắm lấy cánh tay của Kiều Ninh.
"Kiều Mẫn?"
Trần Ánh gật đầu.
"Không biết hôm nay cô ta bị gì mà mang súp gà và bánh ngọt sang đây nữa."
"Nhà họ Trần không thể mua được những thứ này sao!?" Trần Ánh không thể hiểu nổi.
Nhà họ Trần của chúng ta không phải là không thể mua được mấy món như này, vậy tại sao cô ta lại cần phải mang nó đến!?
Kiều Mẫn này chắc định làm chuyện xấu nên đến lấy lòng đây mà!!!
Trần Ánh nắm tay Kiều Ninh thế này, vừa đi vừa nói xấu Kiều Mẫn với cô.
Hoàn toàn "cô lập" Trần Hạo Hiên.
"Chị ơi, chị cũng ở đây à?"
Khi Kiều Mẫn nhìn thấy cô đến, nụ cười trên mặt cô ấy có dần tắt đi.
Trần Ánh không đợi cô trả lời đã đã lên tiếng trước.
"Chị dâu ở riêng, mà cô biết để làm gì? Đây đâu phải nhà cô, có vẻ cô thích chạy sang nhà người khác và vờ như nhà mình nhỉ!?"
Nghe vậy sắc mặt Kiều Mẫn càng ngày càng kém đi nhưng cô ta vẫn dặn lòng Trần Ánh là người nhà họ Trần, không thể nổi giận.
Phải chịu đựng!
"Em làm súp gà, chị có muốn ăn thử không?" Kiều Mẫn cố gắng thay đổi chủ đề.
Nghe đến đây, cô mỉm cười.
Cô ta có thể nấu súp gà?
Kiều Mẫn ở nhà họ Kiều nhiều năm như vậy, nhưng cô chưa từng thấy cô ta bước vào bếp dù chỉ một lần.
Nếu Kiều Mãn thực sự biết nấu súp gà thì chắc trời sập.
"Súp gà nấu thực sự khó ăn.
Nó thậm chí có thể có độc đó." Trần Ánh không chút do dự nói.
“Không sao, không sao! Em gái đích thân nấu súp gà, tất nhiên chị phải thử chút chứ!"
Lời nói của Kiều Ninh khiến Kiều Mân hơi ngớ người rùng mình.
Kiều Ninh biết rất rõ về cô ta, sống với nhau nhiều năm như vậy thì làm sao mà Kiều Ninh không biết cô ta chưa từng vào bếp nấu ăn.
Kiều Mẫn thực sự sợ rằng trong giây tiếp theo, Kiều Ninh sẽ nói ra sự thật rằng cô ta không biết nấu ăn.
Hình tượng mà cô ta đã dày công gây dựng trước mặt mẹ của Trần Đình sẽ bị hủy hoại.
“Chị dâu, tốt hơn là chị đừng nên ăn thử."
Cô ấy đã nói rõ ràng với Kiều Ninh là súp hà của Kiều Mâ thực sự rất khó ăn.
Vậy tại sao cô vẫn muốn ăn nó?"
Kiều Ninh khẽ lắc đầu với Trần Ánh nói rằng không sao hết.
Thời gian trôi nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến giờ ăn tối.
"Mẫn Mẫn, cũng sắp muộn rồi, không biết khi nào thằng nhóc Trần Đình mới về, nên con ở lại ăn cơm tối trước đã." Thẩm Nguyền nói với cô ta.
"Vâng ạ!" Kiều Mẫn gật đầu đồng ý.
Cô ta thực sự rất nóng lòng muốn ở lại nhà họ Trần.
Lâu như vậy là Kiều Mẫn vẫn chưa thấy Trần Đình về, vì vậy cô ta nghĩ mình nên ở lại nhà họ Trần ăn xong bữa tối.
Chắc lúc đó Trần Đình đã về nên có thể nhờ đưa mình về nhà.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để những người hầu của gia đình họ Trần lần lượt dọn bữa ăn lên bàn.
Những