"Chúng ta có thể cởi trói cho nhau."
Nghe vậy, Ngô Mễ có vẻ bất đắc dĩ.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô?" Ngô Mễ vẫn có một chút kiêu ngạo nói.
"Cô Ngô, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau, nếu chúng ta không đoàn kết.
Không chỉ tôi mà cô cũng sẽ bị bán đi."
Nghe vậy, Ngô Mễ cảm thấy rằng Kiều Ninh nói cũng có chút hợp lí.
Không còn cố ý nổi cơn thịnh nộ nữa.
Ngô Mễ tiến đến phía sau cô, dùng răng cắn sợi dây trói tay của Kiều Ninh.
Sau những nỗ lực không ngừng của Ngô Mễ, cuối cùng sợi dây cũng đã bị đứt.
Kiều Ninh cũng cởi dây trói trên người Ngô Mễ.
"Làm thế nào mà cô bị bắt?"
"Anh Hạo Hiên nói rằng đã bị lạc mất cô.
Tôi đang tìm kiếm cô trên phố với anh ấy, nhưng có vẻ như ai đó đã đánh tôi từ sau gáy.
Và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ngay sau đó."
"Sau đó, khi tôi tỉnh lại, và mhìn thấy cô."
Nghe điều này, Kiều Ninh đã suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.
Cô dường như cũng bị đánh bất tỉnh, và tỉnh dậy thì đã được đưa đến nhà kho này.
"Làm sao để trốn thoát bây giờ?"
Nghe vậy, Kiều Ninh khẽ lắc đầu.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra."
“Vậy thì đừng nghĩ về nó nữa." Ngô Mễ cáo buộc nói.
Nghe những lời của Ngô Mễ, Kiều Ninh thực sự muốn đẩy cô ta xuống đất đánh.
"Cô không nghĩ sao?"
Một lúc sau, Ngô Mễ bắt đầu hỏi lại.
"Như thế nào? Nghĩ được cách chưa?"
"Chúng ta không thể đi ra ngoài bằng cửa trước."
"Tôi biết.
Cô ngồi nghĩ cái này nửa ngày?" Ngô Mễ nhìn Kiều Ninh với vẻ không tin và nói.
“Vậy thì cô đang nghĩ gì?" Cô hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Ngô Mễ lúng túng cười.
Cô đã biết rằng Ngô Mễ thậm chí còn không nghĩ đến cách trốn thoát.
Cô nhìn xung quanh, đột nhiên trong đầu nảy ra một cách.
"Tôi có cách này."
"Bất kì cách nào."
Khi Ngô Mễ nghe rằng Kiều Ninh đã nghĩ ra một cách, trong lòng rất vui.
Miễn là được ốn thoát, không bị bán đi.
Cô thì thầm vào tai Ngô Mễ.
"Điều này có thực sự hiệu quả không?" Ngô Mễ lo lắng hỏi.
"Tin tôi đi!"
Khoảng nửa giờ sau, người từ bên ngoài lại vào xem liệu Kiều Ninh và Ngô Mễ đã tỉnh dậy chưa.
Sau khi mở cửa, thì không thấy một ai hết.
"Chúng đâu?"
“Đại ca, hai con nhỏ đó chắc đã bỏ chạy qua cửa sổ rồi!"
Một kẻ trong đám chúng chỉ vào cửa sổ rồi nói.
(Ông chủ tồi): "Tao không mù."
Cửa sổ bằng gỗ đã bị bẻ gãy, và có một số thùng dầu lớn ngay bên dưới.
Có những dấu chân lộn xộn trên tường và trên thùng dầu.
Ai nhìn vào tất nhiên cũng có thể thấy rằng họ đã trèo lên thùng dầu, thoát ra ngoài qua cửa sổ.
"Đại ca, chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Người đàn ông được gọi là đại ca không thể chờ đợi đấm cho đàn em mình vài cú đấm.
Trước khi làm việc gì cũng phải chạy lại tự hỏi, phải biết suy nghĩ và hành động chứ!
"Đừng có hỏi điều vô nghĩa."
Tại sao cứ luôn thích hỏi những điều vô nghĩa vào ban đêm?
"Tất nhiên là tôi đã đuổi theo bọn chúng rồi."
Nếu