"Kiều Ninh, cô định xử lí chuyện này như thế nào?" Trần Bân hỏi.
"Đưa cô ta đồn cảnh sát."
Nếu tuue mình xứ lý cô ta, chỉ làm bẩn tay.
ảnh sát sẽ thực hiện những điều này.
Cô cũng sẽ khiến Kiều Mẫn phải trải qua một khoảng thời gian khó quên trong tù.
"Tôi không muốn nhìn thấy Kiều Ninh ở đoàn phim trong tương lai."
Nghe vậy, Trần Bân gật đầu và không nóibất cứ điều gì.
Nếu cô không muốn nhìn thấy Kiều Ninh ở đoàn phim, ông ấy chỉ có thể để Kiều Mẫn hủy hợp đồng và rời khỏi đoàn làm phim, và ông sẽ tìm các nghệ sĩ nữ khác đóng vai của Kiều Mẫn.
...
Nói xong, Kiều Ninh đích thân tiễn Trần Bân ra khỏi cổng bệnh viện.
Kiều Ninh quay lại phòng của bệnh viện, chỉ thấy Trần Hạo Hiên đã thức dậy, nửa dựa vào đầu giường, chuẩn bị đưa tay lấy nước.
"Anh tỉnh rồi?"
Kiều Ninh nhìn thấy Trần Hạo Hiên đã tỉnh dậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng không kiềm chế được, hòn đá cô còn đang ở trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Nghe vậy, anh khẽ gật đầu.
"Anh muốn uống nước?"
Mặc dù những lời của Kiều Ninh là những câu hỏi, nhưng chúng dường như là cũng là câu khẳng định.
Trước khi anh có thể nói, cô đã tiếp tục nói.
"Để em."
Nói xong, Kiều Ninh vội vàng rót một cốc nước và đưa cho anh.
Sau khi uống nước, cổ họng của Trần Hạo Hiên cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
"Em không chứ?" Khi Trần Hạo Hiên nói, giọng anh vẫn rất khàn.
"Em không sao mà."
Trần Hạo Hiên vì cứu cô mà bị thương, nhưng cô không ngờ rằng câu đầu tiên khi anh tỉnh lại là quan tâm xem mình có việc gì hay không, điều này thực sự khiến cô rất cảm động.
"Cảm ơn..."
Nếu không phải là anh cứu cô thì hậu quả thật không thể tin được.
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên khó khăn nâng cánh tay lên và xoa đầu Kiều Ninh.
"Em vừa khóc?" Anh nhận thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Kiều Ninh nên hỏi.
Nghe vậy, cô cũng không chối mà gật đầu thừa nhận.
Đúng vậy, cô đã khóc, bởi vì cô sợ anh sẽ không thể tỉnh lại hoặc có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bác sĩ nói với cô rằng không có gì nghiêm trọng, nhưng chỉ cần anh chưa tỉnh lại, Kiều Ninh trong lòng vẫn rất lo lắng.
"Sao lại khóc?"
"Em sợ rằng anh sẽ không bao giờ thức dậy nữa." Kiều Ninh nói một cách nghiêm túc.
"Ngốc!"
"Sinh mệnh của anh quá lớn, Diêm Vương cũng không dám nhận." Trần Hạo Hiên chạm vào đầu cô và nói.
Nghe vậy, Kiều Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm, đúng vậy!"
"À, đạo diễn Trần dã tìm ra được người gây ra chuyện này.
Em vừa yêu cầu họ đưa người đó đến đồn cảnh sát."
"Là ai?" Trần Hạo Hiên hơi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sát khí.
Anh rấtmuốn biết xem ai không muốn sống nữa, và có dũng khí để làm ra chuyện đó.
"Là Kiều Mẫn."
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên trầm ngâm nhìn về phía xa xăm.
Lại là cô ta?
Ngay lúc này thì cửa phòng bệnh lại một lần nữa có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Kiều Ninh vừa nói xong thì người ảo bên ngoài đẩy cửa bước vào.
Là Bạch Nghiễn và Vương San.
"Làm sao hai người biết ở đây mà tói?
"Ngô Mễ đã nói cho em biết những gì đã xảy ra ở đoàn phim vào ngày hôm nay."
Cô ấy thực sự không ngờ Kiều Mẫn lại điên rồ đến mất lí trí như vậy.
"Đã điều tra được chưa?" Trần