Nghe giọng điệu dẹo chảy nước miếng của Vương Tinh Nghiên, Trần Ánh nổi hết cả da gà.
"Gâu gâu gâu!!!" Mật Ong dường như hiểu được cô ta nói những điều không tốt về mình, và điên cuồng sủa lên với cô ta.
Vừa sủa nó vừa muốn vồ vào người cô ta.
Vương Tinh Nghiên chỉ có thể tránh đòn tấn công của Mật Ong bằng cách chạy và né liên tục.
"Cứu với!!!"
Cô ta bị Mật Ong làm cho nhảy dựng lên, hiện giờ cô ta đang xấu hổ, hoàn toàn mất đi vẻ tiểu thư kiêu kỳ trước đây.
Nhìn thấy bộ dạng của Vương Tinh Nghiên, Trần Ánh đột nhiên cảm thấy rất yên tâm.
"Đồ chó điên.
Cẩn thận tao sẽ nấu mày lên làm lẩu thịt chó!" Vương Tinh Nghiên tức giận nói.
Ngay khi giọng nói của cô ta rơi xuống, sắc mặt của Trần Hạo Hiên đặc biệt u ám.
Mặc dù lời nói của cô ta có thể chỉ là vô tình, nhưng cô ta cũng đã thành công trong việc chọc giận anh.
"Cô thử xem!" Anh nhìn cô ta với khuôn mặt lạnh lùng.
Dù sao giọng điệu của Trcũng thờ ơ, nhưng lúc này giọng điệu của anh cũng rất lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.
Xin chúc mừng Vương Tinh Nghiên đã thành công chọc giận Trần Hạo Hiên.
Trong mắt người khác, Mật Ong có thể là một con chó, tuy nhiên đối với anh, Mật Ong có thể là bạn, có thể là một thành viên trong gia đình.
Bây giờ nghe có người nói những lời như vậy trước mặt mình, làm sao anh có thể không tức giận.
"Có tin hay không, chỉ cần một lời nói của tôi có thể khiến nhà họ Vương cô mất chỗ đứng ở thành phố."
Nghe vậy, Vương Tinh Nghiên cuối cùng cũng nhận ra rằng vừa rồi cô ta đã nói lười không nên nói.
Vương Tinh Nghiên hiểu rõ rằng Trần Ánh là một người nhất quán với lời nói và việc làm của mình, nếu anh có thể nói những lời như vậy, thì anh tự nhiên sẽ có thể làm những việc như vậy.
"Anh đừng tức giận.
Những lời vừa nãy là em không đúng.
Em chỉ là quá sợ hãi nên những gì em nói vừa rồi chỉ là vô tình thốt ra mà thôi."
"Hy vọng là vậy." Trần Hạo Hiên nói xong liền sải bước rời đi không quay lại
Thấy anh đã đi rồi, Mật Ong cũng đi theo và không tiếp tục đuổi theo Vương Tinh Nghiên nữa.
"Chúc mừng, cô đã thành công chọc giận anh trai tôi." Trần Ánh hả hê nói với Vương Tinh Nghiên.
Vương Tinh Nghiên không chỉ tức giận mà còn rất buồn.
Trong lòng anh, cô ta còn không bằng một con chó...
Vương Tinh Nghiên xuất hiện ở đây một cách tình cờ hôm nay là vì cô ta thay mặt mẹ mình đến thăm Thẩm Nguyệt.
Chỉ là Vương Tinh Nghiên đã nhìn thấy Trần Hạo Hiên ngay khi cô ta bước vào, và cô ta đã quên mất việc thay mặt mẹ mình đến thăm Thẩm Nguyệt ở nhà họ Trần.
Nếu không phải được người giúp việc nhà họ Trần dẫn đường, cô ta có lẽ sẽ không nhịn nổi cơn tức giận mà bỏ đi ngay lập tức.
"Phu nhân đã đợi cô Vương ở khu vườn nhỏ rất lâu rồi.
Cô Vương, mời đi theo tôi."
Khi Vương Tinh Nghiên đi, Thẩm Nguyệt và Kiều Mẫn đang nhàn nhã thưởng thức trà.
"Nghiên Nghiên, cháu đến rồi đấy à." Thẩm Nguyệt nhìn thấy Vương Tinh Nghiên thì ân cần nói.
Từ trước đến