"Ba mẹ tôi chưa từng nói với tôi ở đây có người thân. Mẹ tôi là Tiêu Nhã Tình, ba tôi là Thôi Chấn Quốc, cậu đã nghe qua chưa?" Thôi Tây Sinh nhíu mày hỏi.
Ngô Lượng suy nghĩ một chút, thất vọng lắc đầu: "Không có. Ba tôi là Ngô Quân, mẹ tôi là Trần Thục Mai, Thôi ca ca có nghe qua không?"
"Không có." Thôi Tây Sinh cũng lắc đầu.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Mạnh Giang Thiên bận rộn cả đêm, thật mệt mỏi, ôm Thôi Tây Sinh nói: "Quan hệ hai người sau này nói đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn ngủ."
Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh, đầu xù xì đặt ở trong cổ Thôi Tây Sinh cọ cọ, giống như một con mèo lớn lười biếng đang làm nũng.
Ngô Lượng không muốn nhìn người khác thể hiện ân ái, nói: "Vậy các anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước."
Chờ Ngô Lượng đi ra ngoài, Mạnh Giang Thiên khóa trái cửa phòng ngủ, cười xấu xa nhìn Thôi Tây Sinh.
"Anh muốn làm gì? Bụng tôi còn bé con, anh không được làm bậy." Thôi Tây Sinh ôm bụng, hợp tình hợp lý nói.
"Yên tâm, không làm bậy." Mạnh Giang Thiên cười hắc hắc, lôi kéo Thôi Tây Sinh chui vào chăn.
Mặt trời mùa hè dậy sớm, bảo mẫu cẩn thận đến đưa điểm tâm, Mạnh Giang Thiên đang ngủ say, Thôi Tây Sinh không gọi anh.
Ăn điểm tâm với Hách Nhân và Ngô Lượng, cổ tay Thôi Tây Sinh đau nhức, cầm đũa đều mệt mỏi.
Nguyền rủa lão sắc dục đang ngủ say, Thôi Tây sinh hóa bi phẫn thành thèm ăn, thiếu chút nữa đem phần thức ăn để lại cho Mạnh Giang Thiên ăn hết.
Có người đến đưa hai nữ dị năng giả bị thương đi. Hách Nhân cũng bị mang đi hỗ trợ thanh lọc virus zombie.
Ngô Lượng lưu luyến không muốn đi, nhất định phải lôi kéo Thôi Tây Sinh thảo luận tổ tông đời thứ mười tám, đào hỏi tận gốc muốn tìm ra hai người năm trăm năm trước rốt cuộc có phải là người một nhà hay không.
Thôi Tây Sinh bất đắc dĩ đáp ứng qua loa có lệ với Ngô Lượng, thẳng đến khi một cái thùng lớn đột nhiên bị ném vào phòng bếp, trên cửa sổ phòng bếp có một cái lỗ lớn cháy đen thập phần quen thuộc.
Con mèo đen nhảy vào theo chiếc hộp lớn từ lỗ đen trên cửa sổ.
Bước chân đi, trên mặt mèo đầy vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cạnh cái thùng lớn, chân trước vỗ vỗ hộp giấy, hướng về phía Thôi Tây sinh bán manh kêu một tiếng: "Meow meow ~"
"Bảo bối của tao, mày rốt cục đã trở về." Thôi Tây Sinh kích động nhào tới, ôm lấy con mèo đen ở trong ngực dán mặt cọ cọ.
Không có gì hạnh phúc hơn là mất đi tìm lại được.
Tiểu Hắc Miêu quả thực thụ sủng nhược kinh, thoải mái gừ nhỏ, đầu nhỏ cùng gò má Thôi Tây Sinh cọ xát.
Một người một mèo nịnh nọt nghiêng cùng một chỗ hồi lâu, Ngô Lượng thật sự nhìn không được, cắt đứt một người một mèo hỏi: "Trong thùng này chứa cái gì?"
"Meow meow" lập tức lấy lại tinh thần, nhảy ra khỏi vòng tay của Thôi Tây Sinh, móng vuốt xẹt băng dính trong suốt trên thùng giấy, mở hộp giấy ra.
"Meow" Tiểu Hắc Miêu dùng miệng xé mở một túi thịt bò khô, kéo đến trước mặt Thôi Tây Sinh, bảo Thôi Tây Sinh mở giấy gói cho nó ăn.
Thôi Tây Sinh cho Tiểu Hắc Miêu ăn, tự mình ăn một ít, nhìn thấy Ngô Lượng trông mong nhìn cậu, do dự trong chốc lát, đau như cắt chia một gói cho Ngô Lượng.
"Rầm rầm" đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến ba người giật nảy mình, hai người một mèo giống như ăn vụng đồ ăn vặt của người khác, vội vàng hoảng hốt giấu thùng thịt bò khô.
Tiếng gõ cửa cũng đánh thức Mạnh Giang Thiên, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Thôi Tây Sinh giấu giấu giếm giếm cái gì vào tủ quần áo.
"Em đang làm gì vậy?" Mạnh Giang Thiên dụi dụi mắt, xuống giường đi tới bên cạnh Thôi Tây Sinh nhìn quanh tủ quần áo.
"Anh đi mở cửa đi, đừng để người khác vào phòng này. Hôm nay phải đi thay đổi tất cả đồ nội thất bị hỏng, anh nhìn việc tốt anh làm đi, tủ quần áo hỏng đến nỗi không thể che giấu bất cứ điều gì."
Thôi Tây Sinh đẩy Mạnh Giang Thiên ra khỏi phòng ngủ, vô tình đóng cửa phòng lại, cạch một tiếng khóa trái.
Mạnh Giang Thiên không hiểu sao gãi gãi đầu, xoay người, Ngô Lượng đang nhìn mình.
Đôi mắt kia rất giống Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên vừa mới tỉnh ngủ đột nhiên hoảng hốt, còn tưởng rằng Thôi Tây Sinh đứng ở trước mắt.
Tiếng gõ ngoài cửa vang lên đều đặn, Mạnh Giang Thiên lắc đầu, cười cười với Ngô Lượng, đi qua mở cửa.
"Mạnh tiên sinh, sớm tốt." Ngoài cửa là Dung Hạc Đường, tên này tối hôm qua cũng không biết khi nào ngủ, hiện tại vẫn rạng rỡ như cũ.
"Cậu cũng rất sớm, tiến vào đi, đến sớm như vậy, chuyện gì?" Mạnh Giang Thiên nhường chỗ.
Dung Hạc Đường đi vào phòng, nhìn thấy Ngô Lượng, lễ phép cười, nói với Mạnh Giang Thiên: "Số lượng zombie tối hôm qua ngài gϊếŧ, chúng tôi đã thống kê ra, là một con số rất khó tin. Quản lý Trương tiên sinh cũng rất khiếp sợ, chúng tôi thật sự không biết nên trả thù lao gì cho ngài mới tốt, cho nên Trương tiên sinh muốn gặp ngài, ngài có ý nghĩ gì cũng có thể đề cập tới."
"Ý nghĩ gì cũng được?" Mạnh Giang Thiên nhướng mày hỏi.
"Cái này còn cần ngài cùng Trương tiên sinh thương lượng, tôi không có quyền thay Trương tiên sinh cho ngài bất kỳ lời hứa nào." Dung Hạc Đường trả lời cẩn thận.
Lão hồ ly, Mạnh Giang Thiên trong lòng thầm mắng một câu: "Vậy cậu chờ tôi một lát."
Mạnh Giang Thiên gõ cửa phòng ngủ.
Thôi Tây Sinh mở cửa, Mạnh Giang Thiên đi vào nói: "Anh đi gặp Trương Triết Phong. Tối hôm qua gϊếŧ nhiều zombie như vậy, hẳn là đủ để chúng ta đi trực thăng rời khỏi nơi này."
"Muốn đến nhà tôi sao?" Thôi Tây Sinh chờ mong hỏi.
"Ừ, đi đến nhà em đầu tiên."Em dọn dẹp, ở nhà chờ anh."
"Được, tôi chờ tin tức tốt của anh."
Mạnh Giang Thiên rửa mặt, cùng Dung Hạc Đường rời đi, điểm tâm để lại vẫn không được ăn.
Ngô Lượng thấy Thôi Tây Sinh ở trong phòng ngủ bắt đầu xếp hành lý, có chút sốt ruột hỏi: "Thôi ca ca, anh đang làm gì vậy? Anh đi đâu thế?"
"Chúng tôi có thể sẽ rời khỏi khu an toàn, cậu đi không được, nếu có duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại."
"Các anh phải rời đi!? Anh đi đâu vậy? Sao anh lại đi?" Ngô Lượng đột nhiên rất kích động, rất lo lắng hỏi.
"Tại sao cậu lại kích động như vậy?" Thôi Tây Sinh cảm thấy Ngô Lượng sốt ruột có chút