Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, trái tim Thôi Tây Sinh trong nháy mắt vọt lên cổ họng.
"Ai!" Triệu Gia Khắc rất có năng lực chắn trước người Thôi Tây Sinh, thấp giọng quát hỏi.
"Là tôi." Mạnh Giang Thiên trầm giọng trả lời.
Nghe được thanh âm của Mạnh Giang Thiên, trái tim Thôi Tây Sinh trong nháy mắt yên ổn lại. Loại thời điểm này bên người có dị năng giả, tuyệt đối là cảm giác cứu mạng rơm rạ.
"Giang Thiên ca ca, em thật sợ hãi." Giọng nói của Lưu An Na càng lúc càng rõ ràng trong bóng tối, càng làm cho người ta chán ghét.
"Ngủ đi, tôi canh giữ cho mọi người." Mạnh Giang Thiên ngồi xuống bên cạnh Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh xoay người né tránh, trực tiếp từ trên đệm trèo xuống đất.
Mạnh Giang Thiên tựa hồ trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy, một tay kéo cánh tay Thôi Tây Sinh, kéo về bên cạnh mình.
Thôi Tây Sinh lại muốn giãy dụa, Mạnh Giang Thiên trực tiếp ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói, "Đừng náo loạn nữa, tôi cái gì cũng không làm, ngủ đi."
Mạnh Giang Thiên thanh âm mang theo một tia mệt mỏi. Giữ Thôi Tây Sinh nằm xuống liền thu tay lại, lui ra bên cạnh, cách Thôi Tây Sinh một khoảng nằm xuống.
Thôi Tây Sinh trong bóng tối không nhìn thấy mặt Mạnh Giang Thiên, nhưng cũng nghe ra được sự mệt mỏi trong lời nói của anh, do dự một lát, Thôi Tây Sinh thành thật nằm trên đệm không trốn nữa, hiện tại không có nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên.
Bốn cái đệm bốn người vừa vặn, Lưu An Na cùng Thôi Tây Sinh cách nhau một Mạnh Giang Thiên, Triệu Gia Khắc ở bên cạnh Thôi Tây Sinh.
Vị trí được hai người bảo vệ lại khiến Lưu An Na hâm mộ ghen tị "Giang Thiên ca ca, em sợ lắm, em không muốn nằm ngoài, em muốn ngủ ở giữa."
Nằm giữa là phải ở bên cạnh mình, Thôi Tây Sinh theo bản năng kháng cự, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, "Tôi không cần ngủ cạnh anh, hai người kéo thảm ra xa một chút, tự mình ngủ đi."
"Mau ngủ đi." Mạnh Giang Thiên lôi kéo Lưu An Na nằm xuống, ngữ khí kiên định, không chịu đổi vị trí cho Lưu An Na, cũng không muốn kéo đệm rời đi.
"Giang Thiên ca ca..." Lưu An Na ủy khuất làm nũng.
"Không được đổi!" Ba chữ Mạnh Giang Thiên nói ra cứng rắn, rốt cục khiến Lưu An Na câm miệng.
Thôi Tây Sinh nhìn bầu trời đầy sao, bên tai là tiếng hít thở của Mạnh Giang Thiên, loại cảm giác này tựa hồ lại trở về khoảnh khắc hai người chưa tách ra, nằm trên một cái giường.
Khi đó có bao nhiêu ngọt ngào, hiện tại có bấy nhiêu phẫn hận. Suy nghĩ lung tung trong chốc lát, Thôi Tây Sinh cũng không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Mạnh Giang Thiên và Lưu An Na đều đi rồi, chỉ có Triệu Gia Khắc ngồi bên cạnh, cầm áo Mạnh Giang Thiên che mặt trời cho cậu.
"Cậu tỉnh rồi, cậu ngủ rất sâu." Triệu Gia Khắc thấy Thôi Tây Sinh tỉnh, lập tức buông cánh tay xuống, hắn chống đỡ một hồi lâu, cánh tay đều chua xót.
"Bây giờ là mấy giờ?" Đột nhiên bị mặt trời đâm vào mắt, Thôi Tây Sinh dùng tay che mắt. Nhìn vào vị trí của mặt trời, thời gian cũng không còn sớm.
"Đúng 9 giờ sáng. Cậu ngủ quá sâu, Tối hôm qua Mạnh Giang Thiên ngủ một giấc, tỉnh lại rồi đi. Mấy dị năng giả kia trời sáng cũng đi tìm thức ăn cho chúng ta, hiện tại chưa trở về." Triệu Gia Khắc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay.
Đột nhiên lại tiến đến bên cạnh Thôi Tây Sinh, vẻ mặt ái muội nói, "Lưu An Na còn chưa tỉnh giấc đã bị Mạnh Giang Thiên đánh thức mang đến bên kia, cô ta mang theo một cái đệm đi. Rốt cuộc cậu và Mạnh Giang Thiên có quan hệ gì? Ánh mắt Mạnh Giang Thiên nhìn cậu ngủ, tôi cảm thấy có chút câu chuyện."
"Câu chuyện của chúng tôi rất phức tạp, tôi không muốn nói." Thôi Tây Sinh liếc mắt nhìn Triệu Gia Khắc tràn đầy lòng hiếu kỳ, hất hàm chứa cảnh cáo.
Nhận thấy Thôi Tây Sinh mất hứng, Triệu Gia Khắc gãi đầu cười.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Thôi Tây Sinh cảm giác đói bụng, nhìn thùng đựng thức ăn có mùi táo đỏ ở một bên, trong lòng rối rắm.
Ăn, hay không ăn, đó là một vấn đề.
"Cậu có đói không? Ăn đi. Thức ăn trong này Mạnh Giang Thiên nói chỉ để cho cậu ăn, cậu không ăn liền ném, nếu ai động một miếng, cậu ấy liền không khách khí."
Triệu Gia Khắc quan sát sắc mặt, đưa cho Thôi Tây Sinh một hộp sữa táo đỏ.
"Anh ấy thật sự nói vậy?" Thôi Tây Sinh rất hoài nghi. Triệu Gia Khắc không hiểu