Người khác đều cảm thấy Mạnh Giang Thiên thức tỉnh hệ gió, nhưng anh kỳ thật thức tỉnh chính là hệ cắn nuốt.
Một tháng trước, anh đột nhiên bị sốt cao, ở lại bệnh viện ba ngày, bác sĩ dùng thuốc hết loại này đến loại khác cũng không hạ sốt, ba ngày sau anh lại tự hạ sốt.
Sau khi hạ sốt, anh vẫn rất đói, ăn bao nhiêu cơm cũng cảm thấy đói, ăn nhiều ngược lại khiến dạ dày đau đớn.
Cho đến khi anh đến bệnh viện để thăm Thôi Tây Sinh, anh thấy những người điên trong bệnh viện.
Tận mắt nhìn thấy bọn họ từ người bình thường biến thành zombie điên cuồng, mà trên người zombie, mùi hôi thối kia lại tản ra một luồng hương vị khiến anh thèm ăn.
Mạnh Giang Thiên không biết mùi vị đó là gì, khoảng thời gian đó, mỗi ngày anh đều đến bệnh viện, thăm Thôi Tây Sinh xong, liền đi nằm vùng.
Rốt cục anh đợi đến khi một con zombie phát điên thừa dịp bác sĩ bận không để ý, chạy ra ngoài.
Mạnh Giang Thiên không xác định thứ này có phải là zombie hay không, nhưng cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết tận thế, cầm một cái ống thép đuổi theo.
Zombie vừa mới biến thành chạy cũng không nhanh, Mạnh Giang Thiên đi theo zombie đến một góc không có người, một gậy đập vào đầu nó.
Máu văng khắp nơi, zombie mềm nhũn ngã xuống. Mạnh Giang Thiên theo luồng hương vị khiến anh phát hoảng, nhịn ghê tởm, từ trong đầu zombie lấy ra một thứ to bằng hạt đậu nành.
Có người trong bệnh viện đuổi theo, Mạnh Giang Thiên cầm hạt đậu nhỏ lập tức chạy đi, tìm một khách sạn tính phí theo giờ, anh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nuốt hạt đậu nhỏ kia.
Lần đầu tiên dung hợp, cảm giác toàn thân muốn nứt ra thiếu chút nữa khiến Mạnh Giang Thiên cho rằng mình sắp chống đỡ đến chết, một lần vô cùng hối hận vì ăn hạt đậu kia.
Nhưng hai giờ sau, Mạnh Giang Thiên thật sự tự vả. Hạt đậu kia thuộc về hệ gió, Mạnh Giang Thiên có được năng lực khống chế gió.
Tuy rằng dường như đã trở thành dị năng giả trong tiểu thuyết, nhưng Mạnh Giang Thiên cũng không lên tiếng. Ăn qua một viên tinh hạch, cái loại cảm giác đói bụng cũng không có.
Hôm nay lại ăn một viên tinh hạch hệ không gian, Mạnh Giang Thiên xác định mình hẳn là thức tỉnh một loại dị năng có thể cắn nuốt tinh hạch của người khác, đạt được dị năng của người khác.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*. Mạnh Giang Thiên không định đem dị năng của mình nói cho bất luận kẻ nào.
(*)