Mạnh Giang Thiên một lưỡi dao gió đảo qua, nơi đi qua, đầu zombie hình thù kỳ quái đồng loạt rơi xuống.
Cảm giác được dị năng trong thân thể không còn nhiều lắm, Mạnh Giang Thiên lắc mình một cái, dị năng hệ không gian trong nháy mắt để cho anh đi tới nóc nhà.
Zombie tìm không thấy máu tươi thịt mới hấp dẫn bọn họ, xoay người nhào về phía thi thể đồng loại đã chết, bắt đầu ăn ngon.
Mạnh Giang Thiên đi lên nóc nhà cả người mệt mỏi, dị năng bạo tẩu trong thân thể tiêu hao không còn, cuối cùng cũng không còn cảm giác bị chống đỡ.
Mạnh Giang Thiên rất hối hận không nên quá tham lam, một hơi ăn quá nhiều tinh hạch, năng lượng trong tinh hạch thiếu chút nữa đem chính mình chống đỡ bạo phát.
Hơn nữa đại não của anh cũng có mấy thanh âm dây dưa cùng một chỗ, lộn xộn kêu gào.
Những thanh âm kia tựa hồ là ý thức của chủ nhân tinh hạch còn chưa tiêu tán, bị anh nuốt vào bụng, xâm lấn đại não của anh.
Những tinh hạch này đều là từ trong đầu zombie đào ra, ý thức của bọn nó tuy rằng hỗn loạn, nhưng lại có một điểm chung, chính là máu thịt tươi.
Mạnh Giang Thiên cũng bị ảnh hưởng, nghĩ đến máu tươi, trong miệng liền không ngừng tiết ra nước miếng, khát vọng trong lòng cũng không áp chế được.
Mạnh Giang Thiên dùng hết lý trí của mình để áp chế cỗ ý niệm điên cuồng kia trong đầu, nhưng anh thất bại.
Tối hôm qua có một đoạn ký ức bị mất, Mạnh Giang Thiên biết khoảng thời gian đó anh mất khống chế.
Chờ ý thức của anh một lần nữa khôi phục, anh đã đứng trên thi thể zombie chết, xung quanh là zombie không ngừng tuôn tới.
Cũng may trong miệng rất sạch sẽ, không có mùi lạ, anh khát vọng chính là máu thịt tươi, những zombie này đều thối rữa không có hình người, cho dù không khống chế được anh cũng không có khẩu vị.
Nếu mình ăn máu thịt của zombie... Mạnh Giang Thiên ngẫm lại cả người đều lông tơ dựng thẳng tắp.
Trong thân thể chỉ còn lại một chút năng lượng dị năng, có lẽ là bởi vì dị năng khô kiệt, Mạnh Giang Thiên mới khôi phục lý trí của mình.
Hao hết một giọt dị năng cuối cùng thuấn di ra khỏi vòng vây của zombie, đi tới nóc nhà, thức ăn trên nóc nhà còn an ổn ở nơi đó.
Không còn những thanh âm gây phiền nhiễu trong đầu, Mạnh Giang Thiên đối với thức ăn bình thường vẫn rất thèm ăn.
Ăn no uống đủ, nghỉ ngơi một lát, Mạnh Giang Thiên cảm giác được tinh hạch nuốt vào bụng lại phóng thích dị năng, chỉ chốc lát sau, toàn thân anh lại truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn xé rách.
Bất đắc dĩ thở dài, Mạnh Giang Thiên lại vọt vào đàn zombie dưới lầu.
Không ngừng gϊếŧ chóc, không ngừng tiêu hao dị năng, nhưng không bao lâu nữa, dị năng còn có thể lần thứ hai tràn ngập bạo tẩu.
Mạnh Giang Thiên nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, hai ngày một đêm không trở về, cũng không biết Thôi Tây Sinh thế nào.
Mấy dị năng giả kia đều là phế vật, cũng không biết có thể tìm được đồ ăn hay không. Nếu không tìm được, Thôi Tây Sinh canh giữ những thức ăn kia có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mạnh Giang Thiên có chút hối hận, không nên để lại nhiều thức ăn như vậy cho Thôi Tây Sinh, cũng trách mình tham lam, lập tức nuốt nhiều tinh hạch như vậy chậm trễ trở về.
Mạnh Giang Thiên rất muốn hiện tại mang theo những thức ăn trên nóc nhà trở về, đáng tiếc dị năng trong cơ thể lại bạo tẩu làm cho đại não anh mê man, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì lý trí.
Hiện tại trạng thái này trở về, anh sẽ nguy hiểm hơn những người bình thường đói khát kia.
Mạnh Giang Thiên nhìn phương hướng trường Đông y, cau mày, sắc mặt âm trầm. Nếu Thôi Tây Sinh có ba dài hai ngắn, những người đó cũng đừng nghĩ sống.
Màn đêm lại buông xuống, hội trưởng học sinh và Triệu Hoan Thụy lại tay không trở về. Cảm xúc thất vọng của trăm người không ngừng khuếch tán, bầu không khí vô cùng áp lực.
Một số ánh mắt chuyển đến trên bốn người Thôi Tây Sinh phía sau bể nước, ánh mắt trần trụi kia làm cho bốn người không khỏi cả người lạnh lẽo.
Đêm nay sợ là không dễ chịu.
Thôi Tây Sinh không ngừng nhét bánh mì vào miệng, giăm bông, những thứ có thể ăn thêm một chút.
"Cậu đừng ăn." Lưu An Na bị đám người giống như sói dọa đến mặt mày bay màu, thấy Thôi Tây Sinh còn đang điên cuồng ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám người, tức giận cướp đi bánh mì của Thôi Tây Sinh ném vào đám người đói khát.
Tựa như một quả cầu sắt một ngàn độ ném vào trong đầm nước, nửa miếng bánh mì làm cho đám người trong nháy mắt sôi trào, hội trưởng học sinh cũng không thể duy trì trật tự.
Cảnh hơn 100 người cướp nửa ổ bánh mì là gì? Thôi Tây Sinh lập tức nghĩ đến cảnh một đám zombie chia nhau ăn một người sống.
Kéo tóc, kéo tay, đấm đá, trong lúc hỗn chiến, không biết có bao nhiêu người bị thương.
"Cô đang làm gì vậy?" Thôi Tây tức giận nhìn Lưu An Na, còn chưa mở miệng, Triệu Gia Khắc đã quay đầu trừng mắt nhìn Lưu An Na, giận dữ mắng.
Hũ nút Tề Thiên Sơn cũng quay đầu lại giận dữ nhìn Lưu An Na, vẻ mặt trách cứ.
"Tôi... Có chuyện gì vậy? Sao các cậu lại hung dữ với tôi?" Lưu An Na bị bộ dáng phẫn nộ của Triệu Gia Khắc làm cho sợ hãi, cô còn chưa phát hiện mình đã làm sai cái gì.
Rõ ràng là Thôi Tây Sinh ăn uống kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám người, rõ ràng là Thôi Tây sinh sai lầm, hai người này vì sao phải trách cô?
"Vì cái gì? Cô vẫn hỏi chuyện gì vậy? Họ đã đói và muốn cướp thức ăn. Chỉ là sợ hãi Mạnh Giang Thiên nên đang do dự. Nhưng nửa cái bánh mì này của cô ném ra ngoài, mới thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ bọn họ, trong chốc lát bọn họ đến cướp, cô đừng trông cậy vào chúng tôi bảo vệ cô. Triệu Gia Khắc tức giận gầm lên."
Lưu An Na nhất thời ủy khuất một trận, cô cũng bị ánh mắt đói đến phát điên của những người đó dọa sợ, mới muốn ném bánh mì nhanh để cho bọn họ không cần nhìn bên này.
Cô căn bản là không nghĩ tới sẽ càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến những người đói đến phát điên kia, cô cũng không phải cố ý. =)))
Hai người này còn muốn buông tha không bảo vệ cô, hiện tại cô tốt xấu gì cũng là thân phận bạn gái của Mạnh Giang Thiên, vậy Thôi Tây Sinh là người nào của Mạnh Giang Thiên?
Hai người này không phân biệt được ai quan trọng hơn Mạnh Giang Thiên sao?
Bọn họ đối đãi khác nhau như vậy, chờ Mạnh Giang Thiên trở về, cô nhất định phải cáo trạng với Mạnh Giang Thiên.
Cúi đầu nhìn Thôi Tây Sinh còn đang ăn, Lưu An Na ghen tị muốn phát điên, vì sao tất cả mọi người đều hướng về phía thằng phế vật này.
Càng nghĩ càng tức giận, Lưu An Na chỉ vào Thôi Tây Sinh lớn tiếng hô: "Các cậu vì sao trách tôi? rõ ràng là cậu ta ăn kíƈɦ ŧɦíƈɦ những người đó. Cũng không nhìn tình huống hiện tại, cậu còn có thể ăn được!"
Thôi Tây Sinh mặt âm trầm, ăn giăm bông còn sót lại trong tay, lười tranh cãi với Lưu An Na, có thời gian đó, không bằng ăn nhiều một chút.
Nửa miếng bánh mì, hơn một trăm người cướp, rất nhanh liền biến mất. Giọng