Mạnh Giang Thiên đã muốn quay đầu bỏ đi, như thế nào mỗi thằng đàn ông đều nghĩ đến con mèo con nhỏ của mình.
Tiểu tử này hiện tại đã không còn là con mèo nhỏ, mà chính là một hồ ly tinh, có Đát Kỷ cấp bậc này, đi đâu trêu chọc.
Về sau, nhất định phải tìm một chỗ, đem con hồ ly tinh này nghiêm cấm giấu đi.
"Hoan nghênh các vị, mời ngồi." Tướng quân trung niên so với người trẻ tuổi ổn trọng hơn, kinh diễm đánh giá Thôi Tây Sinh trong chốc lát liền khôi phục bình tĩnh.
Từ phía sau bàn làm việc đi ra, tướng quân dẫn mọi người ngồi trên ghế sofa trong văn phòng.
"Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi dễ thức tỉnh dị năng, mấy ngày nay nhìn thấy đều là dị năng giả trẻ tuổi. Xin chào, tự giới thiệu, tôi là người quản lý khu an toàn hiện tại, tên tôi là Lưu Thắng Huy. Là dị năng giả hệ điện cấp ba trung kỳ. Chu Diệu, đi lấy mẫu đăng ký, các cậu cũng tự giới thiệu một chút, để cho tôi quen biết các cậu, thuận tiện tôi giúp các cậu đăng ký thẻ thân phận."
Cảnh sát Bạch đưa quyển sổ nhỏ của mình cho Lưu Thắng Huy, Lưu Thắng Huy vừa lật vừa nói.
Dị năng giả trẻ tuổi nghe lời cầm mấy tờ biểu mẫu tới đây, cầm bút ngồi xuống, chờ mấy người tự giới thiệu.
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, hội trưởng học sinh mở miệng trước: "Tôi là Lý Ngạn Hoành, dị năng giả hệ nước. Trước đây là chủ tịch sinh viên của Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc. Đẳng cấp tôi không biết."
"Chúng tôi có máy móc chuyên khảo thí cấp bậc, lát nữa dẫn các cậu đi kiểm tra một chút." Lưu Thắng Huy nhìn vào quyển sổ ghi chép của cảnh sát Bạch, trong quyển sổ đánh giá hội trưởng học sinh là đỉnh cao cấp một. Cấp bậc này ở tận thế sơ kỳ, coi như không tệ.
Lại là một hội trưởng học sinh, hẳn là có chút năng lực lãnh đạo, là một hạt giống có giá trị bồi dưỡng.
Mặc dù tham lam hư vinh, muốn chiếm đoạt công lao của người khác. Nhưng ở tận thế, loại chuyện này thường xuyên phát sinh.
Không có ý nghĩ tranh đấu, lòng dễ dãi nương tay ở tận thế cũng không sống nổi.
Triệu Hoan Thụy muốn giới thiệu mình, không dám mở miệng, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên nhàn nhạt mở miệng nói: "Mạnh Giang Thiên, dị năng hệ gió, đẳng cấp không biết."
"Vương Khôn đoán cậu có thể cấp hai, lát nữa đi kiểm tra một chút, tận thế vừa mới bắt đầu, trong khu an toàn có quá ít dị năng giả cấp hai. Nếu cậu là cấp hai, vậy một ít kế hoạch của tôi có thể làm được."
Lưu Thắng Huy nhìn thấy kết luận đánh giá cấp hai sau tên Mạnh Giang Thiên, ánh mắt híp lại. Lại bất động thanh sắc, hiền lành cười, nhìn Mạnh Giang Thiên.
Dị năng giả cấp hai, ngoại trừ có kỳ ngộ thăng cấp nhanh, trên cơ bản đều là hai tháng trước, tận thế vừa mới xuất hiện đã có dấu hiệu thức tỉnh dị năng.
Bọn họ so với dị năng giả khác có thêm hai tháng thời gian thăm dò, đối với dị năng giả của mình nắm trong tay so với đại đa số dị năng giả mạnh hơn một mảng lớn.
Đầu tận thế, giai đoạn tất cả mọi người đang thăm dò dị năng, đẳng cấp chênh lệch một cấp, đánh nhau thật đúng là không nhất định ai có thể thắng.
"Tôi là Triệu Hoan Thụy, dị năng giả hệ đất. Đẳng cấp mà nói tôi cũng không biết. Nhưng tôi đã nhìn thấy bức tường đất của Đội trưởng Vương, tôi nghĩ rằng tôi có cùng một cấp bậc với anh ta." Rốt cục đến phiên mình, Triệu Hoan Thụy có chút kích động tự giới thiệu bản thân.
Tướng quân trước mắt này chính là đùi mới, so với hội trưởng học sinh và Mạnh Giang Thiên còn to hơn, cuộc đời của hắn lại có mục tiêu.
"Ồ? Không khác gì Vương Khôn.?" Lưu Thắng Huy nhìn vào quyển sổ, Vương Khôn đánh giá người này là giai đoạn đầu. Vương Khôn đã cấp hai rồi!
Lưu Thắng Huy cười cười, không nói nhiều, nhìn về phía Lưu An Na.
Triệu Hoan Thụy hậm hực ngồi trở về. Như thế nào ai cũng không muốn thu hắn làm đồ đệ đây? Hắn tốt xấu gì cũng là dị năng giả a.
"Tôi là Lưu An Na, một người bình thường." Lưu An Na hào phóng trả lời, cũng không bởi vì mình là người bình thường mà rụt rè.
Lưu Thắng Huy rất thưởng thức sự hào phóng của Lưu An Na, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu. Sau đó khẩn cấp đem ánh mắt nhìn về phía Thôi Tây Sinh.
Rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn đứa nhỏ này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, cả người đều lộ ra khí tức khiến người ta trìu mến, thật muốn ôm vào trong ngực xoa xoa một cái.
Bất quá nhìn Mạnh Giang Thiên bảo