Ăn no uống đủ, sau bữa cơm hai người chuẩn bị đi dạo trong công viên nhỏ một lát, nhưng Thôi Tây Sinh đi được nửa đường lại đột nhiên không còn khí lực.
Điều này khiến Mạnh Giang Thiên sợ hãi, vội vàng ôm Thôi Tây Sinh trở về nhà.
Thôi Tây Sinh dính giường liền ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, Mạnh Giang Thiên bắt mạch, vẫn thiếu máu rất nghiêm trọng, anh vừa mới cho chút dị năng chữa trị kia cũng không khôi phục được thân thể Thôi Tây Sinh.
Đến giờ cơm, có lẽ là bảo bối cũng đói bụng, hấp thu dinh dưỡng của Thôi Tây Sinh, làm cho cậu lại hư, trở nên thích ngủ.
Dị năng chữa trị bao trùm trên bụng Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên lập tức cảm giác được dị năng của mình được bảo bối nhanh chóng hấp thu.
Bảo bối ăn no sẽ không hấp thu dinh dưỡng, Mạnh Giang Thiên không ngừng tay, tiếp tục dùng dị năng hệ chữa trị nuôi dưỡng thân thể Thôi Tây Sinh.
Hiệu quả quả thực lập tức thấy ngay, Thôi Tây Sinh đang ngủ, sắc mặt dần dần hồng nhuận, ngủ cũng an ổn hơn rất nhiều.
Mạnh Giang Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứa bé này thật sự không làm cho người ta bớt lo.
Vốn định buổi chiều tìm một chỗ cắn nuốt tinh hạch hệ đất, nhưng khó có được Thôi Tây Sinh nguyện ý nấu cơm cho mình, Mạnh Giang Thiên liền bồi Thôi Tây Sinh cả buổi chiều.
Còn chưa kịp nói với Thôi Tây Sinh chuyện anh muốn rời đi mấy ngày, Thôi Tây Sinh lại ngủ.
Mạnh Giang Thiên dùng cả đêm, sinh trưởng đủ rau củ cậu có thể ăn ba ngày.
Đêm nay, anh cũng có một phát hiện kinh hỉ, dị năng hệ chữa trị tựa hồ có thể khôi phục nhanh hơn dị năng khác.
Cảm giác tiêu hao sạch dị năng cũng không tốt, Mạnh Giang Thiên thử dùng hệ chữa trị để giảm bớt đau xót dưới bụng một chút, không nghĩ tới ngoài ý muốn phát hiện dị năng hệ nước tiêu hao sạch của anh cũng nhanh hơn gần gấp đôi.
Mà tinh hạch hệ cây hệ nước nhiều lần tiêu hao tựa hồ cũng lớn hơn một chút.
Một đêm thu hoạch rất nhiều, Mạnh Giang Thiên sáng sớm rời đi, Thôi Tây Sinh còn đang ngủ. Không đành lòng đánh thức cậu, Mạnh Giang Thiên để lại tờ giấy rồi rời đi.
Sớm một chút cứu Hách viện trưởng, cũng có thể sớm giúp Thôi Tây Sinh điều trị thân thể, hơn hai tháng, thân thể Thôi Tây Sinh liền thiếu hụt lợi hại như vậy.
Hiện tại bé con còn nhỏ, có thể dùng dị năng bổ sung dinh dưỡng cho Thôi Tây Sinh.
Đợi đến khi bé con càng lúc càng lớn, cần dinh dưỡng càng ngày càng nhiều, anh cũng không biết chỉ dựa vào dị năng của anh, có thể giúp Thôi Tây Sinh thỏa mãn khẩu vị của tiểu gia hỏa này hay không.
Đêm nay Thôi Tây Sinh ngủ rất an tâm, mở mắt ra đã sáng rồi.
Vừa tỉnh lại, không thấy Mạnh Giang Thiên nằm bên cạnh, Thôi Tây Sinh có chút không quen. Trên bàn cạnh giường ngủ có một tờ giấy, Thôi Tây Sinh nhìn thấy.
Nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Giang Thiên, Trong lòng Thôi Tây Sinh không khỏi có chút hoảng hốt.
Mạnh Giang Thiên lần này đi không biết phải mất mấy ngày, một mình cậu thật đúng là có chút sợ.
Tận thế cũng không phải xã hội pháp quyền trước kia, cậu tới hai ngày nay, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đã nhìn thấy vài vụ cướp bóc, trộm cắp.
Cậu ở tầng ba, độ cao của tầng này cũng không thể ngăn cản bọn đã cố tình muốn trộm cắp.
Xào một đĩa bắp cải, ăn điểm tâm, Thôi Tây Sinh không dám ra ngoài nữa. Rèm cửa sổ được kéo kín mít, sợ bị người ta nhìn thấy từ bên ngoài trong phòng chỉ có một mình cậu.
Chờ đợi này chính là hai ngày một đêm, chạng vạng ngày hôm sau Mạnh Giang Thiên đi, trong khu an toàn đột nhiên có tiếng báo động.
Giống như tiếng báo động không kích trước tận thế, thanh âm rất lớn, Thôi Tây Sinh sợ tới mức thần kinh run rẩy, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.
"Các vị cư dân chú ý, các vị cư dân chú ý, có dị năng giả phát điên chạy ra, mời dị năng giả xung quanh đi ra hỗ trợ, người nhà bình thường xin tránh kỹ, không nên xem náo nhiệt. Dị năng giả phát điên mặc một bộ quần áo sọc đỏ, là dị năng giả hệ lửa cấp 2,5, cũng có khả năng thức tỉnh dị năng hệ cây, xin các vị chú ý"
Không biết từ đâu ra tiếng kèn lớn ở bên ngoài hô, Thôi Tây Sinh nghe được kinh hồn bạt vía.
Muốn kéo rèm cửa sổ ra xem tình huống bên ngoài, nghe thấy tiếng còi lớn kêu không cần xem náo nhiệt, Thôi Tây Sinh lại lập tức buông rèm cửa sổ xuống, trốn trở lại giường
Trong lòng cầu nguyện dị năng giả điên cuồng kia không nên xông vào chỗ cậu. Trong tiểu khu này nhiều hộ gia đình như vậy, vận khí của cậu hẳn là sẽ không yếu như vậy.
"Ở chỗ này."
"Ở bên kia."
Dị năng giả ngoài phòng hô to quát lớn báo vị trí đuổi theo.
Thôi Tây Sinh nghe thanh âm càng ngày càng gần cậu, đâm đầu vào trong chăn.
Trốn trong chăn cầu nguyện dị năng giả phát điên kia nhanh chóng rời đi, cũng hy vọng Mạnh Giang Thiên có thể nhanh chóng trở về.
Cứ lão sắc dục đi vắng là lại có việc. Ở tận thế, cậu quả thực chính là phế vật.
Nhưng mà càng không muốn cái gì, hết lần này tới lần khác sự việc càng phát sinh.
Thanh âm thủy tinh trong phòng bếp vỡ vụn rất lớn, Thôi Tây Sinh nghe được thanh âm, sợ tới mức trái tim ngừng đập, cả người nằm trong chăn cũng không dám động đậy.
"Ở chỗ này." Ngoài cửa sổ, có dị năng giả phát hiện mục tiêu xông vào.
Thôi Tây Sinh trong lòng vui vẻ, lần này đã được cứu.
Vui sướng trong lòng vừa mới dâng lên, chăn đột nhiên bị lực lớn kéo đi.
Thôi Tây Sinh còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt là ai, cánh tay đau nhói, cả người liền bay lên trời.
Cổ bị một đôi tay to như kìm sắt bóp chặt, hô hấp nhất thời khó khăn. Mà Thôi Tây Sinh cũng thấy rõ người trước mắt, khiếp sợ trong nháy mắt mở to hai mắt.
"Thôi Tây Sinh?!" Tề Thiên Sơn cũng kinh ngạc. Tùy tiện tìm một con tin, cư nhiên là người tâm tâm niệm niệm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì thiếu oxy dần dần chuyển sang màu đỏ, Tề Thiên Sơn lập tức buông tay ra.
Thôi Tây Sinh vừa thở dốc vài hơi, còn chưa thở xong, dị năng giả đuổi theo Tề Thiên Sơn đã chạy theo từ phòng bếp.
Tề Thiên Sơn không còn cách, lôi kéo Thôi Tây Sinh nói: "Đi theo tôi."
"Buông tôi ra." Thôi Tây Sinh căn bản không phản kháng được, bị Tề Thiên Sơn lôi kéo lại từ cửa sổ phòng ngủ nhảy ra ngoài.
Cảm giác không trọng lượng khiến tim Thôi Tây Sinh cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Một tay nắm chặt Tề Thiên Sơn, tay kia ôm bụng bằng phẳng, khẩn trương chờ đợi lực trùng kích rơi xuống đất.
Cậu mang thai đứa nhỏ thật đúng là tai ương nhiều khó khăn, ba tầng lầu nhảy xuống, cậu nguyện ý dùng gãy một chân để bảo vệ bé con này.
Tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh, Thôi Tây Sinh nhắm mắt không dám nhìn mặt đất.
Lực trùng kích rơi xuống đất trong tưởng tượng cũng không có phát sinh, Thôi