"A, các cô chính là một đám ngu xuẩn, các cô căn bản là không hiểu. Cô chỉ nhìn thấy trước mắt, không thể nhìn thấy lâu dài. Các cô có biết hay không, dị năng giả của nhân loại có bao nhiêu, trong zombie dị năng có bao nhiêu? Tôi có thể nói cho các cô biết, căn cứ theo thống kê của chúng tôi, hiện tại số lượng zombie có dị năng trong tự nhiên gấp ba lần dị năng giả nhân loại."
"Chẳng qua zombie hiện tại trí lực thấp, không biết tu luyện, cho nên đẳng cấp thấp hơn nhân loại. Chúng ta gϊếŧ zombie cũng dễ dàng hơn một chút. Nhưng nếu có một zombie đột nhiên tu luyện, đẳng cấp cao lại có trí tuệ, vậy tương lai, nhân loại chúng ta căn bản là không chống lại được zombie, nhân loại rất có thể sẽ diệt sạch."
"Mà thí nghiệm chúng tôi làm bây giờ một khi thành công, có thể gϊếŧ chết zombie, cướp lấy tinh hạch của bọn họ cho nhân loại không thức tỉnh dị năng, cái này là lâu dài, nhân loại cuối cùng sẽ đạt được thắng lợi. Chết chóc hiện tại đều là vì sinh tồn sau này, nhân loại nếu muốn ở tận thế cùng zombie tranh đoạt không gian sinh tồn, nhất định phải có người hy sinh."
Vương Thụy nhiệt tình sôi trào phát biểu một trận, làm cho mọi người trong phòng trợn mắt há mồm.
Chuyện hắn nói ra quả thật không ai biết, nhưng tam quan của hắn cũng làm cho người ta không nói gì.
Lâm Vi Hồng tròng mắt sắp lật lên trời rồi, khinh thường phản bác: "Lưu Thắng Huy chính là tẩy não cậu như vậy sao? Mấu chốt là cậu ngu xuẩn trời cao cũng tin. Trước không nói số liệu này ai thống kê, có đáng tin cậy hay không, tôi hỏi cậu, cậu nói muốn dùng tinh hạch zombie cấy lên người thường, vậy các cậu vì sao phải sát hại dị năng giả nhân loại? Vốn dị năng giả nhân loại thì ít, các cậu còn muốn lấy chúng tôi làm thí nghiệm, các cậu đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn sao?"
"Đó là bởi vì tinh hạch không đủ, tiến độ thí nghiệm quá chậm, chỉ có thể dùng tinh hạch dị năng giả thí nghiệm trước. Chúng tôi nhất định phải nghiên cứu thành công trước khi zombie chưa biết tu luyện. Nếu đợi đến khi zombie tu luyện, chúng tôi căn bản là không ngăn được zombie dị năng gấp ba lần tấn công. Khi đó người trong khu an toàn đều phải chết, dị năng giả kia cũng phải chết. Dù sao bọn họ cũng phải chết, còn không bằng vì thí nghiệm cống hiến."
"Tôi...£*# $ ¥ %..." Lâm Vi Hồng bị tam quan của Vương Thụy chấn động đến mức lười phản bác, tức giận đến mức nói ra một đoạn nói tục tĩu như talkshow.
Mắng người cũng không bị vấp hay lặp từ, Thôi Tây Sinh nghe được lên tinh thần một chút.
"Sao cậu không hỏi những dị năng giả bị thí nghiệm kia có nguyện ý hy sinh không rõ ràng như vậy hay không? Sao cậu không nghĩ, những dị năng giả kia đi vào khu an toàn, vốn tràn đầy hy vọng cho cuộc sống tương lai. Nhưng không nghĩ tới, người nhà dị năng giả bọn họ làm chỗ dựa lại bị quản lý khu an toàn làm vật thí nghiệm gϊếŧ chết, tâm tình của bọn họ là như thế nào, cậu đã từng hiểu qua chưa?"
Nam nhân xa lạ tâm tình kích động trừng mắt nhìn Vương Thụy, hắn chỉ là một người bình thường, trên người cũng không có dị năng rung động, nhưng khí thế muốn gϊếŧ người cũng không yếu hơn Lâm Vi Hồng bao nhiêu.
Hắn là ông chủ của siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày này, em trai dị năng giả của hắn chính là bị coi là vật thí nghiệm sát hại.
"Loại chuyện này hỏi khẳng định sẽ không có người đồng ý. Tất cả đều hy sinh vì tương lai của nhân loại, cái chết của họ có giá trị của nó." Vương Thụy khinh thường liếc nhìn nam nhân xa lạ.
Một người bình thường mà thôi, cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Nếu như bình thường, có người dám nhìn mình như vậy, hắn đã sớm bắt vào phòng thí nghiệm.
"Ha, tính tình nóng nảy nhờ." Vệ Lâm ở một bên nghe thật lâu rốt cục nhịn không được, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau với Vương Thụy.
Những người khác trong phòng cũng đều xoa tay, Vương Thụy này thật sự là quá thiếu đánh.
"Đủ rồi, hiện tại không phải là thời điểm tranh luận những thứ này." Mạnh Giang Thiên ngăn chặn đám hiệp sĩ sắp ra tay.
Bảo bối không hấp thu dị năng nữa, sinh mệnh rung động cũng đã an ổn, cuối cùng cũng không có việc gì.
Thôi Tây Sinh cũng cảm thấy bụng không đau, thở phào nhẹ nhõm tựa vào đầu giường, tận lực thu nhỏ thể tích của mình, giảm bớt cảm giác tồn tại, miễn cho trong chốc lát đánh tới chết mình.
"Mạnh Giang Thiên,