"Lời viện trưởng dạy bảo, tôi đã nhớ kỹ rồi. Sau này hành nghề y nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra bệnh nhân. Việc của tôi đã xong rồi, tôi xin phép đi trước."
Mạnh Giang Thiên không kiêu ngạo nói, đi qua bên cạnh Thôi Tây Sinh, không cho Thôi Tây Sinh một ánh mắt.
Thôi Tây Sinh nhịn không được nhìn trộm bóng lưng Mạnh Giang Thiên rời đi, trái tim vẫn sẽ đau, đau quặn từng cơn.
"Vị bạn học Thôi Tây Sinh này, chuyện viện trưởng ngài dặn dò tôi đều đã làm xong, đây là mẫu đơn xin nghỉ học, ký tên là được rồi." Lời nói của chủ nhiệm kéo lại tầm mắt của Thôi Tây Sinh.
Cười tự giễu, cậu chỉ là một người bạn tình mà thôi, Mạnh Giang Thiên hẳn là rất không muốn nhìn thấy cậu, chính mình còn giả tạo cái gì.
"Tôi xem một chút." Thôi Tây Sinh nhận lấy biểu mẫu muốn ký tên mình, Hách Nhân lại cầm lên xem một lát.
Cảm thấy không thành vấn đề, Hách Nhân đưa đơn cho Thôi Tây Sinh, cười nói, "Có thể ký, mùa thu năm sau khai giảng cậu có thể tiếp tục trở về học tập."
Thôi Tây Sinh cũng xem đại khái, nghỉ học một năm, mười hai tháng, cộng thêm kỳ nghỉ hè, cậu có thể nghỉ ngơi mười bốn tháng. Đi học trở lại vào mùa thu tới.
"Phiền toái viện trưởng, chủ nhiệm." Thôi Tây Sinh ký tên mình.
"Không phiền toái, bạn học Thôi dưỡng bệnh thật tốt, tôi đã xem qua thành tích của cậu, cũng không tệ, dưỡng tốt thân thể lại tiếp tục học, tương lai lại là một vị bác sĩ." Chủ nhiệm chính là biết nói chuyện, Thôi Tây Sinh được khen đến mỉm cười, tâm tình ngược lại tốt hơn một chút.
Ký xong chữ, chủ nhiệm trịnh trọng thu nhận đơn xin nghỉ học, tươi cười đầy mặt đưa hai người đến cửa.
Hách Nhân và chủ nhiệm còn đang khách sáo nói những lời không quan trọng, Thôi Tây Sinh đi ở phía trước, cửa mở ra, Mạnh Giang Thiên đứng ở tường đối diện cửa, khuôn mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, Thôi Tây Sinh sửng sốt ba giây, mạnh mẽ lui về trong phòng đóng cửa lại, rầm một tiếng, tiếng cửa đóng rung trời vang lên.
"Làm sao thế? Cậu thấy không khỏe sao? Hách Nhân cùng chủ nhiệm hoảng sợ, Hách Nhân thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh trắng bệch, lo lắng hỏi.
"Tôi... Hơi chóng mặt, tôi muốn ngồi nghỉ ngơi một chút." Thôi Tây Sinh hiện tại chỉ có một ý niệm, không thể đi ra ngoài, nhìn về phía ghế dựa trong phòng, Thôi Tây Sinh lảo