Chiến tranh lắng xuống, siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày cuối cùng đã mở cửa hàng. Cửa cuốn bị đập đến biến dạng, cuốn lên rầm rầm bụp bụp cũng không thể xuống được nữa.
Ông chủ đau lòng rút thẳng ra, một cánh cửa này đổi lại cũng không rẻ.
Mạnh Giang Thiên mang theo Thôi Tây Sinh và Hách Nhân trở về nhà mình. Phòng của anh quá nhỏ, hai phòng một sảnh cũng không đặt được bao nhiêu đồ đạc, dụng cụ của Hách Nhân vẫn đặt ở trong siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày.
Nửa đêm, ba người đang ngủ say, trên bầu trời khu vực an toàn đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo vô cùng lớn.
Mạnh Giang Thiên trong nháy mắt bừng tỉnh, đi đến bên giường quan sát tình huống bên ngoài.
Thôi Tây Sinh cũng bị đánh thức, bên cạnh không có Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh hoảng hốt một chút. Nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ, bối rối trong nháy mắt yên ổn.
Đi đến bên cạnh Mạnh Giang Thiên, ôm cánh tay anh, Thôi Tây Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông báo động vang lên.
"Chuyện gì xảy ra?" Thôi Tây Sinh nghi hoặc hỏi.
"Không biết." Mạnh Giang Thiên cũng không nhìn ra bên ngoài có cái gì dị thường.
Ngoài cửa phòng ngủ, Hách Nhân gõ cửa, một mình ông cũng sợ hãi.
Ba người ở trong phòng ngủ chờ một hồi lâu, chuông báo động vang lên hơn hai giờ, lại đột nhiên dừng lại. Và bên ngoài, không có gì xảy ra.
Lúc này còn có thể ngủ một giấc, Mạnh Giang Thiên vừa định trở về giường nghỉ ngơi, Hách Nhân nhanh hơn một bước, nằm ở vị trí Mạnh Giang Thiên.
Hách Nhân ở trong phòng ngủ không đi, chiếm lấy giường bên cạnh Thôi Tây Sinh, nhất định phải ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên mới cảm thấy an toàn.
Thôi Tây Sinh cũng mặc kệ, tự mình nằm trong chăn xem náo nhiệt.
Hai người đang tranh nhau trên giường, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Ba người trong nháy mắt đều khẩn trương lên. Hơn nửa đêm, ai sẽ gõ cửa.
"Hai người trốn đừng đi ra, tôi đi xem một chút." Mạnh Giang Thiên dặn dò hai người, đi đến bên cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa là ba người đàn ông, một người trung niên tuy rằng mặc âu phục giày da, nhưng nhìn qua lại có chút tiều tuỵ.
Phía sau người đàn ông trung niên, một trái một phải hai người đàn ông mặc âu phục đen tựa hồ là vệ sĩ, dị năng trên người hai người dao động rất mãnh liệt, phỏng chừng cấp ba.
Ba người xa lạ gõ cửa nửa đêm, Mạnh Giang Thiên không mở cửa, cách cửa hỏi: "Ba người là ai?"
"Xin hỏi là Mạnh Giang Thiên sao?" người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía mắt mèo, rất khách khí hỏi.
"Là tôi, các ông là ai?"
"Tôi là Trương Triết Phong. Quản lý mới khu an toàn, tôi có việc gấp muốn tìm cậu thương lượng, bây giờ cậu có thuận tiện không?"
Người đàn ông trung niên tự báo tên tuổi, Mạnh Giang Thiên lông mày nhướng lên, không nghĩ tới bên ngoài lại là nhân vật số một như vậy.
Tối mai có thể gặp mặt, người này lại tìm tới cửa vào lúc này, phỏng chừng thật sự có việc gấp.
Còn muốn tìm hắn mượn trực thăng, Mạnh Giang Thiên do dự một lát, vẫy vẫy tay với Hách Nhân và Thôi Tây Sinh đang len lén quan sát bên cửa phòng ngủ, để hai người trở về phòng ngủ trốn.
Hách Nhân và Thôi Tây Sinh rất nghe lời đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng hai người lại ghé vào cửa nghe lén.
Mạnh Giang Thiên mở cửa, Trương Triết Phong nhìn thấy Mạnh Giang Thiên lập tức nở nụ cười hiền lành: "Trễ như vậy quấy rầy cậu, thật sự là ngượng ngùng. Chỉ là mọi thứ quá vội vàng, nên phải làm phiền. Tôi vào và nói chuyện được không?"
"Mời vào." Mạnh Giang Thiên nhường chỗ.
Ba người vào phòng, Mạnh Giang Thiên bảo ba người ngồi trên sô pha, Trương Triết Phong nói cảm ơn ngồi xuống, hai vệ sĩ lại đứng sau lưng Trương Triết Phong, một trái một phải, giống như hai vị môn thần.
Mạnh Giang Thiên rót một ly nước đun sôi cho Trương Triết Phong nói: "Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước đun sôi."
Về phần hai pho tượng gỗ kia, Mạnh Giang Thiên cảm thấy bọn họ cũng sẽ không uống, còn lãng phí nước. Đây chính là Thôi Tây Sinh tự mình đun nước để nguội, không thể lãng phí.
"Cái này có gì phải xin lỗi, khu an toàn hiện tại còn chưa có nhà máy nước giải khát, nếu cậu đến chỗ tôi, tôi cũng chỉ có thể chiêu đãi nước đun sôi. Uống nước đun sôi lành mạnh hơn." Trương Triết Phong nhận lấy ly nước, uống một ngụm lớn, dường như thật sự rất khát.
Ngồi đối diện Trương Triết Phong, không để ý tới sự khách khí của Trương Triết Phong, Mạnh Giang Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì gấp như vậy, phiền ngài tới tìm tôi muộn như thế?"
Trương Triết Phong lập tức buồn sầu thở dài, buông ly nước xuống nói: "Cảnh